Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 157: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi

Cập nhật lúc: 2025-08-14 02:30:36
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên ngoài cửa xe đèn đường bắt đầu sáng lên.

Điện thoại trong túi xách bỗng biên rung lên, Giang Tùy bừng tỉnh , lấy điện thoại xem, là tin nhắn của Lý Mẫn, chuẩn tan , hỏi cô đến .

Giang Tùy trả lời: Sắp đến , đang kẹt xe đường.

Lý Mẫn gửi cho cô một sticker dạng “gãi đầu”.

Sau hai mươi phút , Giang Tùy đến công ty của Lý Mẫn, hai gặp .

Giang Tùy lấy hành lý đặt lui ghế xe, ở chỗ ghế phụ.

“Kẹt xe đến phát ?” Lý Mẫn hỏi một câu, lái xe .

Giang Tùy nở nụ : “Làm gì mà khoa trương đến chứ, ngày nào cũng kẹt, vẫn đấy ?”

chỉ là quen thôi.”

Tốt nghiệp ba năm, Lý Mẫn cũng ở đây ba năm, cách sống tầm thường. Cô mệt mỏi than thở một dài, “Cuộc sống Đế Đô xô bồ quá, giống ở nước ngoài, nhiều cơ hội để phát triển. Sao , vẫn định trở về luôn ?”

Giang Tùy : “Vẫn quyết định nữa. Sư tỷ của đến giúp chị , nên cứ về xem .”

“Là đây nhắc đến , là đặc biệt duyên với đấy ?”

, chúng cùng học chung một trường cấp ba, lúc nước ngoài mới quen .”

Lý Mẫn chút thất vọng, “Cứ tưởng trở về để sống cùng chứ, cô đơn đến thế mà, đến một ăn cơm cùng cũng nữa.”

Sau khi nghiệp đại học, bốn cô gái trong phòng 721 mỗi ở mỗi nơi, Giang Tùy cùng Trình Dĩnh nước ngoài học nghiên cứu sinh, chỉ một Lý Mẫn ở đây.

“Nói mà đáng thương đến chứ?” Giang Tùy hỏi, “Bạn trai ?”

“Anh , đừng trông mong gì .” Lý Mẫn , “Đi đến công ty con , khi nào mới về, chừng chúng cũng kéo dài mối quan hệ nữa.”

Lúc mà cô câu , giọng điệu thản nhiên.

Một khi chúng rời khỏi trường học, tốc độ trưởng thành dường như càng tăng nhanh hơn nữa, chỉ điều bỏ thời gian suốt nhiều năm nay, cách suy nghĩ dĩ nhiên thoáng, cách xử lí các mối quan hệ giữa con với con cũng càng ngày càng trở nên thực dụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-157-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]

Giang Tùy liếc , hỏi thêm gì nhiều, dựa đầu lui , cảnh vật đêm tối ở bên ngoài.

Ăn cơm tối xong, Lý Mẫn dẫn Giang Tùy về chỗ ở của .

Năm nghiệp, gia đình mua cho cô một căn hộ nhỏ, qua vài năm nay, giá phòng càng ngày càng tăng, cô cũng vô cùng may mắn, mặc dù căn phòng lớn, nhưng cũng đủ để ở, áp lực của cô hiện tại ít hơn nhiều so với những cô gái trẻ sống trôi nổi hiện nay.

Đi tắm xong, dọn dẹp đồ xong thoải mái, Lý Mẫn cuộn sô pha.

Giang Tùy sấy tóc xong thì khỏi nhà vệ sinh.

“Này, tóc của cuối cùng cũng để dài .” Lý Mẫn dựa gối mà quan sát cô, “A Tùy, hình như đổi .”

Giang Tùy lên giường bôi kem dưỡng tay, “Đổi chỗ nào ?”

“Chỉ là cảm giác thôi, cũng thể .” Lý Mẫn nhớ một lúc, “Lúc gặp đầu tiên năm một, chỉ là một cô bé còn non nớt lắm, vẻ ngây thơ, chính là kiểu con gái dễ dàng mấy đứa con trai lừa gạt đấy.”

Giang Tùy ngẩng đầu lên, chút phấn trang điểm nhạt mặt bay phần nhiều, mặt rửa nên sạch sẽ, đôi môi vẫn hồng tự nhiên.

“Vậy bây giờ thì ?” Cô hỏi.

“Bây giờ hả,” Lý Mẫn , “Có lẽ lớn đấy, khuôn mặt đầy đặn hơn nhiều, là một đại mỹ nhân .”

Giang Tùy , “Đã bao nhiêu năm chứ, còn lớn nữa thì kì lạ ?”

“Cũng đúng.” Lý Mẫn cảm thán, “Thời gian trôi nhanh thật.”

Mơ hồ nhớ về dáng dấp còn non nớt của khi mới lên đại học của năm 2009, giường mà chuyện, kể về cuộc sống gần đây của một bạn học. Cứ kể kể, dần dần phát hiện nhiều thật sự còn liên lạc nữa.

Những năm tháng , trang mạng của trường dùng tên thật của bỏ rơi, weibo, wechat bắt đầu thịnh hành, bao giờ lúc nào cũng thể xem hoạt động của mỗi một con như những năm tháng nữa, những họ thật sự một chút cũng còn liên lạc với nữa.

Sau đó, Lý Mẫn chia sẽ về tình cảm của bản , còn một chút cảm giác nào đối với bạn trai hiện tại nữa, cô đang đợi lời đề nghị chia tay.

Giang Tùy hỏi: “Sao mà tự đề nghị .”

“Không thích .” Lý Mẫn , “Còn thì , còn định yêu đương luôn ?”

“Không nào phù hợp cả, thì yêu ai đây chứ.” Người mệt mỏi rã ròi chỉ ngủ, giọng của Giang Tùy câu câu mất, chút lười nhát.

Loading...