Giang Phóng thể đoán điều gì đó, liền , hỏi: “Gần đây con với Chu Trì như thế nào ?”
Giang Tùy dừng một lúc, nhớ đến đây Giang Phóng hỏi cô, ở cùng với con trai thì chuyện gì nên , chuyện gì nên , lúc đấy cô cô . mà bây giờ thì, cô ở với Chu Trì, chuyện gì cũng hết .
Còn về nên nên, thậm chí cô còn nghĩ đến vấn đề đó.
Chuyện yêu đương là chuyện mà lúc dễ mất lí trí.
Giang Tùy nhỏ: “Rất , đang thực tập, cố gắng.”
Giang Phóng : “A Tùy vẫn thích ?”
Giang Tùy gật đầu, húp một ngụm canh, qua một lúc, ngẩng đầu lên hỏi: “Ba, ba nghĩ cách sẽ ảnh hưởng đến tình cảm ?”
“Có thể sẽ một chút ảnh hưởng.” Giang Phóng cô, “ mà, lúc sẽ là ảnh hưởng , lúc là ảnh hưởng , còn xem cách cử lí như thế nào nữa.”
Xử lí như thế nào?
Sau khi Giang Tùy trở về, nhớ đến vấn đề , đó cô liền đặt vé máy bay.
Kết quả, kì thực tập kết thúc còn sớm hơn hai ngày dự tính của Giang Tùy, cô trực tiếp đổi vé, tìm Chu Trì sớm hơn, tạo một bất ngờ cho .
Trước một ngày , cô với Lý Mẫn đến tiệm tóc, một đầu tóc đơn giản, đuôi tóc uốn nhẹ vài vòng, thả xuống hoặc cột thành đuôi ngựa đều . Làm tóc xong, hai cô gái dạo phố, Giang Tùy mua hai bộ áo quần mới, mộ bộ váy liền, còn thêm một bộ là tự cô phối đồ, áo bull kết hợp với quần jiean đùi.
Thời gian thực tập Giang Tùy còn học cách trang điểm với Lý Mẫn, bình thường thì sẽ sử dụng gì nhiều, chỉ là cứ chuẩn một bộ đồ mỹ phẩm đặt ở đó, thêm hai cây son, Lý Mẫn chọn màu giúp cô.
“Cái thật , bạn trai của nhất định sẽ thích.”
Giang Tùy mãn nguyện, gương ngắm nghía.
Lúc xuống máy bay là chiều tối, Giang Tùy bắt xe đến nơi Chu Trì ở. Hai tuần cô mới gửi chuyển phát nhanh cho , địa chỉ vẫn còn. Hôm nay là chủ nhật, theo như quy luật thường ngày của Chu Trì, chắc sẽ nửa ngày nghỉ ngơi, buổi trưa thì tan .
Xe taxi cứ về phía , Giang Tùy đang bên ngoài cửa xe, kẻ đến , nhà cao tầng mọc san sát . Sự sầm uất của thành phố một chút cũng bằng thủ đô.
Nơi mà Chu Trì ở là một khu nhà ở phòng riêng lẻ chuyên dụng, chính là dùng để cho ở gần đây thuê.
Giang Tùy xem thêm nữa địa chỉ trong điện thoại, thang máy.
Đến tầng 10, Giang Tùy thời gian, bảy giờ mười lăm phút , chắc đang ở nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-145-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Cô gõ cửa.
Tiểu Hắc ở trong phòng đang ngửa sô pha xem ti vi, vài nam sinh bên bàn ăn đánh bài.
Nguyễn Tịnh bưng đồ ăn từ phòng bếp , hét với mói : “Tai của các điếc hết hả, thấy gõ cửa ?”
“Cậu mở .” Tiểu Hắc một câu, “Anh Trần động tác nhanh thật, nhanh như mà đến .”
Nguyễn Tịnh đôi quả quyết : “Lười biếng kinh khủng.”
Cô mở cửa, rõ bên ngoài cửa, sửng sốt, nhướn mày lên.
Giang Tùy ngoài cửa cũng ngơ ngác.
“Anh Trần a, đang đến đấy……” Tiểu Hắc bước đến, mắt liền sáng lên, “Đệch!” Miệng cực nhanh, đầu hét trong bếp: “Chu Trì, xem ai đến !”
Chưa vài giây , từ trong bếp .
Hắn rửa rau xong, tay còn đầy nước, thấy ngoài cửa, ngơ ngác.
Cô trang điểm nhẹ, mặt mày xinh xắn, môi chút đỏ nhạt, mặc một bộ váy vải sợi dài đến đầu gối, mang đôi giày búp bê, đôi chân thon dài .
Ở máy bay, Giang Tùy tưởng tượng đến nhiều cảnh tượng, đoán rằng lúc Chu Trì mở cửa sẽ phản ứng như thế nào, chăng là sẽ cô dọa cho một phát.
Không ngờ rằng như thế .
Giang Tùy cảm thấy bản hình như đến đúng lúc, giống như ngoài cuộc cẩn thận mà chen cuộc vui.
Nguyễn Tịnh : “Ây, nhanh trong , đây gì nữa?” Cô , “Mấy chúng đang ở đây chơi, cơm sắp nấu xong , đến thật đúng lúc.”
Chu Trì đến, đang ăn mặc đồ ở nhà, mang đôi dép lê, mang chiếc áo khoác sơ mi màu xám, vẫn là chiếc quần thể thao mà đây Giang Tùy mua cho .
Giang Tùy cứng đờ đấy, cho đến khi nắm lấy tay.
“Đến đây bằng gì ?” Ánh mắt của chút kinh ngạc kì lạ, bỗng nhiên Giang Tùy cảm thấy chút an ủi phần nào.
Ít nhất thì sự vui mừng khuôn mặt của là sự thật.