Anh Hoắc, không hẹn gặp lại! - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-09-04 21:06:31
Lượt xem: 254
Cô chỉ cần một bộ phim xuất sắc, cô có thể chen chân vào hàng ngũ "Tiểu Hoa diễn xuất".
Cô và Hoắc Cảnh Thâm ở giai đoạn mấu chốt này chạm mặt nhiều hơn.
Mỗi một lần yến hội, cô đều có thể nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm, mỗi một lần anh đều mang theo một tình nhân xinh đẹp. Cô đã không biết khi đó đau lòng là tư vị gì, sau đó bị kích thích nhiều hơn, bản thân cũng dần dần trở nên c.h.ế.t lặng.
Cô nghĩ, anh vẫn chán ghét cô, vẫn làm bộ như không quen biết anh, không đi quấy rầy anh cùng tình nhân ở chung.
Nhưng lần này cô lại sai rồi.
Hoắc Cảnh Thâm trước mặt mọi người thừa nhận cô là vợ anh, nhưng cũng trước mặt mọi người tỏ vẻ chán ghét, quấy rối cô uống hai bình rượu mạnh mới đổi lấy hợp tác.
Vì vậy cô lại gặp rắc rối.
Số lần anh trở về càng ngày càng nhiều, mỗi tháng một lần, mỗi tuần một lần, càng về sau mỗi đêm đều trở về.
Mang theo mùi thơm của người phụ nữ khác trở về.
Tra tấn cô, giày vò cô.
Nhưng cô chưa từng làm chuyện gì quá phận với Hoắc Cảnh Thâm.
Có lẽ kiếp trước cô nợ anh.
Rơi xuống đất, đau đớn truyền đến một khắc kia, ý nghĩ cuối cùng trong lòng cô chính là --
Nếu có kiếp sau, cô không muốn nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm.
Linh đường.
Chị Triệu và Kiều Giai Húc đốt tiền giấy cho Giang Khả Tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-hoac-khong-hen-gap-lai/chuong-17.html.]
"Cô gái ngốc này, bướng bỉnh vậy, rõ ràng sợ đau mà sao lại nhảy từ nơi cao như vậy xuống chứ?"
Chị Triệu nghĩ đến cảnh tượng ngày đó đi qua nhìn thấy, n.g.ự.c đau đến người choáng váng: "Giang Khả Tâm, cô gái ngốc này..."
Kiều Giai Húc yên lặng đưa tiền giấy vào chậu than, hốc mắt đỏ bừng, anh ấy nói không nên lời.
Trên tấm ảnh đen trắng, Giang Khả Tâm dịu dàng cười.
Kiều Giai Húc chưa từng hận bản thân như lúc này, vì sao không sớm nói ra tình cảm của mình?
Nếu như lúc trước anh ấy không băn khoăn nhiều như vậy, sớm làm rõ lòng mình, liệu anh ấy có thể bảo vệ cô dưới cánh chim hay không, Hoắc Cảnh Thâm cũng sẽ không khi dễ cô vì không có người bảo vệ, không kiêng nể gì nhục mạ cô.
Người kia mỉm cười nhìn Kiều Giai Húc, nói với anh ấy: "Học trưởng, em nhất định sẽ cố gắng học tập, thi vào đại học y khoa hiện tại của anh, sau này làm bác sĩ, em có thể tự mình chữa bệnh cho bà ngoại!"
Lúc cô nhắc tới bà ngoại, ánh mắt tỏa sáng như sao trời.
Làm sao một người có ước mơ và luôn nỗ lực vì nó có thể tự hủy hoại tương lai của mình?
Người ta nói cái gì mơ ước anh rể, lén bò lên giường, anh ấy tuyệt không tin.
Kiều Giai Húc ném tờ tiền giấy cuối cùng vào chậu than, kiên định nói: “Khả Tâm, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Chị Triệu lau nước mắt, cũng nói: "Cô gái ngốc, kiếp sau cô nhất định phải suy nghĩ cho mình nhiều hơn, đừng vì người đàn ông không đáng mà không quan tâm bản thân, hãy tìm một người đàn ông thương cô, yêu cô rồi sống thật tốt cả đời đi.”
"Hô --" một trận gió bắc bỗng nhiên thổi vào. "đát, đát" có người chậm rãi tới gần, tiếng bước chân tại linh đường yên tĩnh càng vang vọng, bên trong hai người quay lại nhìn phía cửa.
Người nọ đi vào, bọn họ cuối cùng thấy rõ mặt người tới.
Kiều Giai Húc trầm mặt ngay tại chỗ: "Hoắc Cảnh Thâm, anh còn có mặt mũi đến sao?”
Chị Triệu không nói chuyện, nhưng ánh mắt đánh giá Hoắc Cảnh Thâm lại mang theo hận ý, nhìn kỹ cô ấy mới phát hiện, Hoắc Cảnh Thâm từ trước đến nay hăng hái thế nhưng giờ khuôn mặt đầy râu ria, đôi mắt đỏ hoe, tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần lại.