Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ảnh Hậu Xuyên Vào Tiểu Thuyết Làm Pháo Hôi - Chương 221

Cập nhật lúc: 2025-04-23 22:48:59
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai này có khắc tên viết tắt của cô ở mặt sau.” Trần Chí Bạch cầm chiếc kẹp tóc, giọng nói bình tĩnh nhưng ngón tay lại trắng bệch vì dùng sức.

Biểu cảm trên mặt Thủy Tuyết Dương thay đổi.

Cô nhìn Trần Chí Bạch, sau khi xác định anh không nói dối, Thủy Tuyết Dương dập tắt đầu thuốc: “Cảnh sát Trần không định bắt tôi đi gặp Công Đằng chứ?”

“Cô biết tôi không thể làm vậy!” Trần Chí Bạch siết chặt chiếc kẹp tóc trong tay, mí mắt run rẩy: “Tại sao cô lại làm chuyện này! Cô có phải là...”

Anh không dám nói ra ba chữ cuối cùng.

Thủy Tuyết Dương lại cười: “Chí Bạch, em tưởng anh sớm biết thân phận của em rồi.”

Đúng vậy, Trần Chí Bạch có hơi ngờ ngợ về thân phận của Thủy Tuyết Dương, anh nhiều lần tình cờ gặp Thủy Tuyết Dương xuất hiện ở những nơi không nên xuất hiện, cộng thêm lần anh vô tình nhìn thấy một cuốn “Tuyên ngôn” trong cặp sách của Thủy Tuyết Dương.

Trần Chí Bạch đến từ kiếp sau, làm sao có thể không đoán ra được thân phận của Thủy Tuyết Dương.

“Em có biết em làm như vậy rất nguy hiểm không!” Trần Chí Bạch hạ giọng, ngón tay anh run rẩy: “Tuyết Dương, lần này là anh phát hiện ra chiếc kẹp tóc, giấu đi, nếu lần sau bị người khác phát hiện, em sẽ ra sao.”

Mỗi ngày ở Thượng Hải đều có rất nhiều người bị xử tử, đặc biệt là làm gián điệp, đa số đều bị đẩy ra pháp trường hành quyết.

Lần đầu tiên Trần Chí Bạch xuyên không đến đây, tình cờ chứng kiến một lần, lần đó, anh đã sợ mất mật.

Anh có vẻ dũng cảm nhưng thực ra cũng chỉ là một người bình thường, sợ chết, sợ nguy hiểm.

“Thế thì sao?” Mắt Thủy Tuyết Dương hơi nheo lại: “Anh nói vậy là có ý gì?”

“Tuyết Dương, em hãy rút lui đi.” Trần Chí Bạch nắm lấy tay Thủy Tuyết Dương: “Anh biết những gì em làm là đúng nhưng em sẽ chết. Chúng ta có thể dùng một cách khác để giúp họ.”

Thủy Tuyết Dương nhìn bàn tay Trần Chí Bạch, cô cụp mắt, trên mặt lộ vẻ thất vọng.

Cô tưởng Trần Chí Bạch tư tưởng tiến bộ, hẳn có thể hiểu được cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-hau-xuyen-vao-tieu-thuyet-lam-phao-hoi/chuong-221.html.]

Nhưng không ngờ Trần Chí Bạch cũng chỉ như vậy.

“Chát.” Thủy Tuyết Dương hất tay Trần Chí Bạch ra, cô đứng dậy, lúc này trên mặt cô không còn biểu cảm, đâu còn dáng vẻ của tiểu thư khuê các xinh đẹp như vừa rồi: “Nếu ai cũng sợ chết, vậy thì đất nước chúng ta chỉ còn cách trở thành thuộc địa của người nước ngoài, người dân chúng ta mãi mãi không thể đứng lên.”

“Nhưng dù không có em, lịch sử cũng sẽ không thay đổi!” Trần Chí Bạch kích động nói.

Thủy Tuyết Dương sững sờ, cô nhìn anh, ánh mắt phức tạp nhưng vẫn đeo chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai rời đi.

Trần Chí Bạch nhìn theo bóng lưng cô, nắm chặt tay.

“Qua!” Trần Phương kích động nói.

Bây giờ ông dám chắc bộ phim này chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc Cố Tây Khê và Tạ Thanh Từ nắm bắt nhân vật đã quá tuyệt vời.

Dù là Trần Chí Bạch hay Thủy Tuyết Dương, hai người đều rất phức tạp, Trần Chí Bạch có vẻ vô công rồi nghề nhưng thực ra nội tâm sâu sắc nhưng bản chất anh là một kẻ ích kỷ tinh ranh, an yêu nước ư? Yêu chứ nhưng anh sợ chết, không dám mạo hiểm, mặc dù là người xuyên không đến từ kiếp sau nhưng tư tưởng cởi mở còn không bằng Thủy Tuyết Dương, một cô gái lớn lên trong xã hội cũ.

Hai người yêu nhau nhưng vì tư tưởng mà định sẵn không thể ở bên nhau.

Cảnh quay dài này dài tới một phút hai mươi sáu giây.

Trần Phương vốn không nghĩ có thể quay một lần là xong nhưng Cố Tây Khê và Tạ Thanh Từ lại cho ông một câu trả lời bất ngờ.

“Cô Cố, cô thật sự quá lợi hại.” Từ Mộng Mộng và những người khác đều ngây người.

Sáng mới nhận được kịch bản, chiều đã có thể quay một lần là xong, trình độ này không ai sánh bằng.

“Cảm ơn, tôi chỉ may mắn phát huy tốt thôi.” Cố Tây Khê nhận lấy ly nước Bùi Bất Liễu đưa cho, uống một ngụm rồi nói với Từ Mộng Mộng.

Ánh mắt Từ Mộng Mộng sáng lên: “Cô quá khiêm tốn rồi, trước đây tôi đã xem phim “Nghiệt hải tình thiên” và “Sát thủ trí mạng” của cô, diễn xuất của cô thực sự là lô hoả thuần thanh, cưỡi xe nhẹ đi đường quen.”

Loading...