Ảnh Hậu Làm Vợ Quân Nhân - Chương 60: Tung tích

Cập nhật lúc: 2025-08-17 14:11:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bất kể tình hình ở vùng thiên tai , khi xác nhận các thành viên chủ chốt của đoàn phim đều an , Khang Đức mang theo bộ thiết phim và dự định rời khỏi thành phố A.

Người dân ở vùng thiên tai cần cứu trợ, cần vật tư quyên góp. ông chỉ một , lưng ông còn cả một đoàn phim. Mỗi ngày trì hoãn là một ngày đốt tiền. Ông , huống chi là những diễn viên còn lịch trình tiếp theo.

Đoàn phim tập hợp đầy đủ, nhưng điểm danh qua vẫn thấy thiếu Lâm Tuyết và Vương Phương.

“Đạo diễn Khang, chắc chắn là Lâm Tuyết bỏ trốn ! Vương Phương quan hệ với cô , giúp cô trốn.” Một trong đoàn đoán .

“Nói bậy! Vương Phương hiền lành bao, tranh đoạt, đến cả Lâm Tuyết chèn ép mỗi ngày cũng từng . Hôm đó chúng tách , cô tìm Lâm Tuyết vì sợ cô lạc đường, kẹt ở .” Đây là suy đoán của bạn cùng phòng với Vương Phương.

Khang Đức cau mày, “Chuyện báo án . Bất kể Vương Phương giúp Lâm Tuyết bỏ trốn , nhân chứng thấy Vương Phương cố ý hại c.h.ế.t Uyển Dung, cứ chờ cảnh sát điều tra . chúng nhanh chóng rời khỏi đây để nốt các cảnh còn .”

Khang Đức thật gặp vận may gì mà bộ phim truyền hình gặp nhiều trắc trở đến . Trận động đất cũng ảnh hưởng đến việc chọn cảnh, may mà các cảnh chính gần xong, những cảnh khác chỉ thể đợi khi thảm họa qua mới .

Đoàn phim ở đây cũng giúp gì, ngược còn chia sẻ nước uống và thực phẩm với những nạn nhân thực sự. Xét về mặt nào đó, họ cũng nên rời khỏi đây.

Biết Cao Lãng cứu trợ, Khang Đức còn tìm đến Ứng Uyển Dung để khuyên riêng: “ cô cũng giúp đỡ, nhưng với vết thương của cô, ở đây luôn cần chăm sóc. Đi cùng chúng sẽ hơn cho việc hồi phục vết thương của cô.”

Ứng Uyển Dung đương nhiên điều đó. Cao Lãng mỗi ngày đều bận rộn bên ngoài, nhưng lúc nào cũng tranh thủ thời gian về thăm cô. Cô ở đây giúp gì, ngược còn chút vướng bận.

Ứng Uyển Dung nhẹ, chút bất đắc dĩ : “Đạo diễn Khang, chuyện trong lòng hiểu rõ. Đợi đường thông… sẽ cùng ngoài.”

“Cô nặng nhẹ là .” Khang Đức dậy vỗ vai cô, an ủi: “Cao Lãng ở đây sẽ , cô yên tâm . Chăm sóc cho bản thì mới thể yên tâm.”

Tình cảm của đôi vợ chồng trẻ mấy ngày nay đều thấy cả, cảm động trong lòng. Ông trời chắc chắn sẽ khó một đôi tình nhân như .

Buổi tối, Ứng Uyển Dung ngủ mà chờ Cao Lãng trở về. Mọi xung quanh mệt mỏi sớm ngủ , tiếng ngáy vang lên từng đợt. Họ nắm tay trong bóng tối, thì thầm trò chuyện, tạo nên một khí ấm áp, tĩnh lặng riêng. “Cao Lãng…” Ứng Uyển Dung chần chừ một lúc tiếp.

Cao Lãng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, vẫn mềm mại, nhỏ nhắn như , trong bàn tay to của thật nhỏ bé.

“Là chuyện đường thông sẽ cùng đoàn của đạo diễn Khang ngoài .” Giọng trầm thấp của Cao Lãng thẳng: “Chuyện hôm nay đạo diễn Khang với . Anh cũng thấy suy nghĩ của ông cũng là suy nghĩ của . Em ở đây thể dưỡng thương , ngoài ngược còn hơn.”

Ứng Uyển Dung khẽ “ừm” một tiếng. Thực , dù xét về lý trí tình cảm, cô đều nên . Chỉ là giờ phút , cô rời , nhưng cũng thật sự đang gây thêm phiền phức cho Cao Lãng.

Không cô, Cao Lãng thể việc hiệu quả hơn, chứ mỗi ngày còn lo lắng cô ăn uống , vết thương thế nào.

Cao Lãng cảm thấy vợ gì, vẻ buồn rầu. Yết hầu khẽ động. Thực , lưu luyến chỉ Ứng Uyển Dung? sẽ vì tư tâm của mà ép cô ở . Cô còn nhiều việc , ở đây thực sự cần thiết.

Sự do dự của Ứng Uyển Dung thực kéo dài lâu, vì ngày thứ ba đường thông. Lâm Tuyết và Vương Phương vẫn trở về, chạy .

Đã hẹn là , Ứng Uyển Dung cũng cùng Cao Lãng nên lời, nước mắt lưng tròng. Họ bình thản dặn dò chú ý an . Cao Lãng cứ thế cô cùng Khang Đức và lên xe rời khỏi thành phố A.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Rời khỏi thành phố A, họ cảm giác như tái sinh. Khi còn ở thành phố A, họ còn thể giả vờ mạnh mẽ, nhưng khi xe chạy đến tỉnh bên cạnh, họ mới kìm mà bật thành tiếng.

Ở nơi đó, điều họ cảm nhận sâu sắc nhất chính là sự bất lực, sự vô thường của phận và sự mong manh của sinh mệnh.

Khang Đức thở phào một . Ra khỏi đó , một đống việc đang chờ ông xử lý. Lần việc phim gián đoạn, diễn viên chính thương, trình tự phim điều chỉnh , thêm nữa chuyện của Lâm Tuyết cũng là một vấn đề.

Đoàn phim sẽ giữ một diễn viên như . Điều đó nghĩa là cắt bớt cảnh của cô . May mắn là Lâm Tuyết chỉ là một mắt xích trong nhiều tình tiết lớn, cảnh giai đoạn đầu cũng nhiều và phần lớn đều ở Kinh đô.

Trong lúc Khang Đức dẫn đoàn phim nghỉ ngơi đến địa điểm phim tiếp theo, gia đình Lâm Tuyết thực sự sốc.

Lâm Tuyết là con gái duy nhất của họ. Bố Lâm chính trực đến , nhưng họ cũng vô cùng cưng chiều con gái, gần như nấy. Bây giờ cảnh sát tìm đến tận nhà tìm Lâm Tuyết. Nếu che giấu sẽ trở thành đồng phạm, nhất là khuyên cô đầu thú để khoan hồng.

khoan hồng , bố Lâm , nhưng họ tuyệt đối tin Lâm Tuyết sẽ g.i.ế.c

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-hau-lam-vo-quan-nhan/chuong-60-tung-tich.html.]

Cô gan lớn lắm, nũng. Họ nghĩ nát óc cũng tại chuyện thể xảy .

chuyện là chứng cứ vô cùng xác thực, bởi vì phụ nữ mà Lâm Tuyết định hãm hại chính là vợ của Cao Lãng, Ứng Uyển Dung, phụ nữ trẻ tuổi đang nổi màn ảnh rộng gần đây.

Họ con gái thích Cao Lãng, nhưng sự yêu thích thể thúc đẩy cô g.i.ế.c ? Họ mờ mịt.

Dù họ suy nghĩ gì nữa, Cao Lãng tranh thủ lúc rảnh rỗi nhờ Trương Quang Diệu giúp báo án. Nhân chứng chính là trong đoàn phim, chỉ một hai , nên chuyện thực gì khó khăn. Anh chỉ lo Lâm Tuyết sẽ bố đưa nước ngoài, lúc đó thật sự là trời cao đất rộng, ngoài tầm với.

Vậy Lâm Tuyết đang ở ? Thực cô cũng chẳng xa. Sau khi đẩy Ứng Uyển Dung, chính cô cũng hoảng sợ, hoảng hốt chạy chọn đường.

So với nhóm Cố Tinh Tinh còn ở tìm kiếm Ứng Uyển Dung, cô chạy đường lớn một bước. Trong lúc cô đang hoảng loạn , Vương Phương tìm thấy cô.

“Chuyện đẩy Ứng Uyển Dung, tớ cũng thấy .” Vương Phương , thấy ánh mắt đề phòng của Lâm Tuyết, cô dịu dàng : “Đừng sợ, tớ trách , tố cáo , nhưng như cũng thể đoàn phim nữa.”

Lâm Tuyết thụp xuống, vẻ mặt suy sụp. Cô cũng tại ma xui quỷ khiến chuyện như . Vốn dĩ cô chỉ định sẽ ngáng chân Ứng Uyển Dung, cho cô bẽ mặt, việc đẩy cô thật sự là một tai nạn…

“Hay là thế , nhân lúc bây giờ đang động đất, đều đang bận rộn cứu trợ, tớ đưa rời khỏi đây . Tránh qua trận gió , đến lúc đó , chú dì cũng sẽ yên tâm hơn.” Vương Phương vuốt tóc Lâm Tuyết, giọng dịu dàng, nhưng đáy mắt là sự chế giễu lạnh lùng, dù chỉ thoáng qua đầy vẻ quan tâm.

“Có ? Lúc đó còn khác thấy… Tớ, tớ tù.” Lâm Tuyết , như mưa, vẻ mặt đầy uất ức, nhưng ngoài Vương Phương ai ở bên cạnh an ủi.

Ngồi tù? Đôi mắt dịu dàng của Vương Phương khuôn mặt vẫn còn xinh của Lâm Tuyết, thầm nghĩ, e rằng với chính sách nghiêm trị hiện nay, án tử hình tuyệt đối thoát . Đương nhiên, đó là trong trường hợp bắt.

Bất kể là mất tích tử vong, Lâm Tuyết cuối cùng cũng sẽ trở thành quá khứ. Và cô sẽ thế cô , bố Lâm coi trọng, nhiều tài nguyên hơn nghiêng về phía , chứ là một món đồ thế cũng cũng chẳng để nâng cô lên.

“Sẽ , trốn , đổi một phận khác, một hai năm sẽ ai nhớ đến chuyện nữa. Chỗ chú dì tớ sẽ đến chuyện với họ.” Thấy ánh mắt nghi ngờ của Lâm Tuyết, cô giải thích: “Bây giờ nhà chú chắc cũng theo dõi, nếu gọi điện về, e là…”

Lâm Tuyết rùng , lập tức dậy : “Tớ đều .” Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương Phương, cảm động : “Trước đây là tớ quá đáng, chỉ , lúc còn đối xử với tớ như .”

Lâm Tuyết bổ nhào lòng Vương Phương nức nở. Vương Phương nhạt, kéo cô : “Chúng vẫn nên tranh thủ thời gian thôi, chỉ cần rời khỏi thành phố A là chuyện sẽ dễ dàng hơn.”

Lâm Tuyết vội vàng gật đầu, cứ như cùng Vương Phương chạy khỏi thành phố A. Thuận lợi là, con đường họ khác với của Cao Lãng, họ cũng cùng ít nạn nhân rời , các tình nguyện viên cứu và đưa đến điểm tạm trú ở tỉnh lân cận.

Sau khi rời khỏi thành phố A, Lâm Tuyết quả thực sợ hãi mấy ngày liền. Cô ở trong một nhà trọ ở ngoại ô, mỗi một phòng đơn. Sau khi Vương Phương để tiền cô mang theo, liền với cô rằng đoàn phim, nếu khác sẽ nghi ngờ.

Lúc , cô còn dặn dò: “Nhớ kỹ, tuyệt đối chuyện với chú dì. Nếu việc gì nhớ nhắn tin cho máy nhắn tin của tớ, thiếu tiền tớ sẽ đưa cho, trốn cho kỹ.”

Chỉ một câu như , Lâm Tuyết liền trốn kỹ như một con chim cút, lúc nào cũng chú ý tin tức về vùng thiên tai. Biết đoàn phim Hồng Lâu đến tỉnh bên cạnh để tiếp tục phim, cô vẫn dám lộ diện, mãi cho đến khi tiền sắp hết mới để tin nhắn cho Vương Phương.

Vương Phương nhanh gọi điện cho cô: “Chú chuyện g.i.ế.c tức giận, cảnh sát cũng đến nhà . Chú nếu trở về sẽ khuyên tự thú, đáng xử thế nào thì cứ như . Cho nên tớ dám với chú chuyện trốn ngoài.”

Lâm Tuyết chủ kiến. Cô nếu bố cũng quan tâm đến nữa thì cô còn thể gì. Trên chứng minh thư, nhưng bây giờ cô thể lấy dùng ? E rằng lấy dùng, ngay đó sẽ là tiếng còi xe cảnh sát.

trong xã hội hiện nay chứng minh thư, cô thể tìm việc gì? Ngoài việc khiêu vũ , hình như cô chẳng gì cả.

“Vậy tớ bây giờ? Vương Phương, bây giờ tớ chỉ thôi. Tớ, là tớ tìm bố thương lượng một chút, họ chỉ tớ là con gái, chẳng lẽ thấy c.h.ế.t cứu ? Mẹ tớ chắc chắn sẽ mềm lòng!” Lâm Tuyết kích động .

“Đừng vội, đừng vội,” Vương Phương nhẹ giọng khuyên nhủ, giọng mang theo một sự ấm áp thể trấn an tinh thần khác, “Chú dì chỉ là nhất thời tức giận thôi, tớ sẽ khuyên nhủ họ thêm, từ từ sẽ .”

“Tiền tớ còn nhiều, chỉ thể thắt lưng buộc bụng một thời gian, đợi qua giai đoạn .”

Lâm Tuyết cúp điện thoại, máy móc về chỗ ở của , kìm mà trùm chăn nức nở, hiểu tại cuộc đời nông nỗi .

Vương Phương cúp điện thoại nhà họ Lâm. Thấy bố Lâm mặt mày ảm đạm đó, cô xuống bên cạnh Lâm, nhẹ nhàng an ủi: “Tuyết chỉ là còn trẻ, suy nghĩ chu nên mới sai, dì đừng lo lắng.”

Mẹ Lâm nức nở: “Con bé cũng đường về, dù cũng về báo cho chúng một tiếng, nó như chúng lo lắng bao? Nó chắc chắn cố ý, tự thú còn thể khoan hồng, chứ bây giờ…”

Loading...