Tần Đường ngâm nhẹ tiếng, dùng sức ôm lấy thể nóng bỏng mướt mát mồ hôi của .
Tưởng Xuyên nâng cô lên, lột xuống cái váy vướng víu . Bên trong cô mặc nội y, th*n th* tr*ng n*n, mềm mãi, kiều diễm, khiến thôi cũng đỏ mắt. Kéo xuống cái quần nhỏ là vật che chắn cuối cùng của cô , cả thể cô cuối cùng cũng lộ rõ.
Mặt Tần Đường đỏ ửng, hai chân khép , nhịn mà co , tay cũng để điđâu.
Tưởng Xuyên kéo hai tay cô quá đỉnh đầu, cúi đầu, chậm rãi hôn từ lỗ tai cô xuống. Hôn đến liền để một loạt ấn kí đến đó, đến n.g.ự.c cô liền phân chia miệng và tay mỗi thứ một bên.
Bàn tay còn lướt xuống phía khẽ tìm kiếm.
Bị bàn tay thô ráp x** n*n, Tần Đường rên nhẹ một tiếng, ở run rẩy.
Tần Xuyên cúi đầu chằm chằm vị trí , ngón tay tiến sâu lặp động tác.
Tần Đường thấy tiếng c** th*t l*ng, đồng thời tay ở bên cũng càng thêm dùng sức.
“A…..”
Đầu óc cô trở nên trống rỗng, ngừng ở run rẩy.
cúi , hung hăng m*t vị trí , thẳng cho đến khi cả cô mềm nhũn như một vũng nước, mới nhỏm dậy, kề trán trán cô, gân xanh trán giật giật, giọng nặng nề: “Lần là tự em tìm đến cửa nhé.”
Tiếng dứt, vật thể to lớn liền dứt khoát, một chút do dự tiến thẳng .
“..........” Đầu ngón tay cô bấm chặt lưng , đau đến thốt thành lời.
Tưởng Xuyên dừng , cúi hôn cô: “Rất đau ?”
“Đau.”
Mắt cô phiếm nước, mãi dám nhúc nhích, chỉ ngừng hít khí lạnh. hôn lên mắt cô, hôn lên mặt cô, cố nhịn cử động.
“Lại mềm hơn một chút .”
“Hả?”
Tưởng Xuyên đáp , giật , chăm chú vẻ mặt của cô.
Tần Đường ôm cổ , đáy mắt nước mờ mịt, lông mi khẽ run, sắc mặt ửng hồng. cô cần , cũng cần lên tiếng, mà chỉ cần cô thôi, cũng kiềm chế . Tưởng Xuyên cúi , bên tai cô lúc tràn ngập tiếng th* d*c nặng nề của .
hỏi quá khứ, cũng nghĩ đến tương lai.
Cứ như mà sống mơ mơ màng màng, say mê tỉnh.
Tưởng Xuyên lăn qua lộn thể càng ngày càng mềm nhũn của cô, nuốt hết trong miệng những tiếng rên vụn vặt của cô. một lúc lâu , mới rút , đưa tay tìm áo mưa. Tần Đường đè tay anhlại, “ cần……….”
dừng : “Lần là khi nào?”
“Mới hết hai hôm ……..”
Tưởng Xuyên xong nhanh chóng ném đồ vật trong tay xuống, một nữa đè lên cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-99.html.]
Trong nháy mắt giải phóng, cảm thấy, thực sự thể c.h.ế.t cô.
……….
Bóng đêm say nồng, sóng êm gió cũng lặng.
Tưởng Xuyên ôm lấy cô từ phía , cất giọng trầm thấp khàn khàn kề sát tai cô gọi tên cô: “Tần Đường.”
Lông mi Tần Đường giật giật, ý thức từ từ trở .
: “Đừng hối hận.”
cô xoay ôm , phát hiện , cho nên chỉ thể đầu, cố gắng mặt : “ hối hận.”
“Tưởng Xuyên, bây giờ là của em.”
“Ừ…..” bật .
xoay cô để cô đối mặt , Tần Đường ôm lấy cổ : “Em , mạng của , là của em.”
xoay cô để cô đối mặt với , Tần Đường ôm lấy cổ : “Em , mạng của , là của em.”
Tưởng Xuyên rũ mắt cô, ánh mắt thâm trầm.
Ánh mắt Tần Đường mềm mại thẳng mắt , mang theo sự kiên định rõ thành lời khiến trong nháy mắt cảm thấy vô cùng chua xót, hầu kết trượt lên trượt xuống vài cái, cuối cùng chỉ hôn lên trán cô, nhẹ: “ ? Có c.h.ế.t cũng c.h.ế.t em mà.”
Sắc hồng mặt Tần Đường vẫn rút hết, đầu khẽ cọ lên bả vai , vô cùng lời: “Được.”
Như thế nào cũng , chỉ cần để cô ở trong lòng, cho dù bất cứ chuyện gì cũng nghĩ đến côđầu tiên, thế là .
“Được?” , giọng trầm thấp: “Đây là em nhé.”
Giây tiếp theo liền lật đè lên cô, cúi đầu hôn xuống.
Tần Đường lập tức vặn vẹo cơ thể: “ thoải mái….”
Tưởng Xuyên cô, tay khẽ nhéo lỗ tai cô: “Chỗ nào thoải mái? Lúc nãy còn kêu đền mềm cả ?”
Tần Đường đỏ mặt: “Cả đều thoải mái.”
Trải qua một hồi cao trào sung sướng, cả đều cảm thấy đau nhức vô lực, còn ướt đẫm mồ hôi, thế nào cũng thấy thoải mái hết.
Tưởng Xuyên ôm cô.
Tần Đường thể cảm nhận phần lông bụng thô ráp của đang cọ bụng , thể khẽ cứng . một lát Tưởng Xuyên xuống giường mặc quần , đó lấy khăn tắm bao cô , bế ngang cô lên: “Được , tắm nào.”
Cửa mở ánh trăng liền ồ ạt tràn .
Tần Đường trong n.g.ự.c , ngẩng đầu lên liền thấy ánh trăng.
Đêm nay ánh trăng . bế cô ngoài, Tần Đường bản đắm chìm trong ánh trăng chợt cảm thấy vô cùng hổ, cẳng chân trơn bóng khẽ đung đưa, đầu ngón chân cuộn , nhẹ giọng thúc giục: “ nhanh lên….”