Anh Đến Như Nắng Mai - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-09-20 10:58:24
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

A Khởi thấp giọng ừ một tiếng, mím mím đôi môi tô son hồng hồng. Thực chính bản cô cũng thấy tô son lên cũng lắm…

 

Lộ Toa đầu , cầu thang còn bóng nào nữa.

 

Sau khi lên tầng, cô liền thấy từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

 

ở ngoài cửa trong chốc lát, giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa: “ Tưởng.”

 

Tiếng bên trong vẫn ngừng.

 

Vài phút , Tưởng Xuyên quần áo đầy đủ từ phòng tắm : “Cứ tự nhiên.”

 

xong cũng đầu mà thẳng về phía cuối hành lang.

 

Căn phòng thoạt gì khác biệt, nhưng kể từ khi Lộ Toa tới, vẫn luôn đề phòng, cho nên vẫn phát hiện dấu vết lục lọi.

 

Lộ Toa tại chỗ, cắn môi.

 

Tưởng Xuyên , đối với thì sẽ , nhưng một khi tàn nhẫn lên, thì đúng là đủ tàn nhẫn.

 

……….

 

Sau khi rời khỏi phòng việc, Tần Đường đến thẳng bệnh viện. Bác sĩ Chu Kỳ khôi phục , mấy năm nay cũng bởi luôn cẩn thận chăm sóc, ngừng mát xa cho nên cơ bắp trênngười cũng bởi vì giấc ngủ kéo dài mà teo , cộng thời một thời gian luyện tập, công năng của cơ thể về cơ bản khôi phục bình thường.

 

Ngày mai là thể xuất viện để về nhà tĩnh dưỡng .

 

Chỉ là, Chu Kỳ ngủ say 5 năm, đối mắt với 5 năm trắng xóa, chút .

 

Ý của cha Chu Chu là ở nhà ôn tập, đó sang năm tham gia thi đại học. Chu Kỳ thì cảm thấy một 22 tuổi như , cùng một đám nhóc học thì quá buồn , cho nên mâu thuẫn.

 

Lúc Tần Đường đến bệnh viện, Chu Kỳ đang giường hờn dỗi.

 

Thấy cô tới liền gọi: “Chị An An.”

 

Tần Đường đặt túi đồ ăn lên bàn, “Ăn cơm .”

 

Hai cùng ăn cơm, Tần Đường : “Vì thi đại học? thi đại học thì đại học chứ?”

 

“Sao nhất định đại học chứ?” Chu Kỳ cho là đúng.

 

“Vậy em gì? Ăn bám?”

 

“.......”

 

Chu Kỳ lập tức trở mặt, “Sao thể?! Em thể đến công ty giúp ba em mà, bắt đầu học từ đầu cũng , nhất thiết đại học. Nếu chờ em học xong đại học, chẳng may ba bắt em học thêm cái bằng thạc sỹ tiến sỹ gì đó, học xong cũng 30 tuổi , đến lúc đó thì còn cái gì chứ.”

 

Tần Đường cắn đũa trầm mặc trong chốc lát.

 

“Tại chị, là chị em chậm trễ 5 năm.”

 

Chu Kỳ so với lúc nãy còn cuống hơn, mặt đỏ tai hồng: “ cho phép chị như vật, đây là chuyện của em, thể trách chị chứ! Em chứ gì! chỉ là thi đại học thôi ? Lớn tuổi thì chứ? Lớn tuổi còn thể đại ca, mắng c.h.ế.t tên nhóc nào lời!”

 

“..........” Tần Đường còn lời nào để nữa, “Em chịu khó học tập, nhưng đừng ép buộc bản căng thẳng quá.”

 

Chu Kỳ trừng mắt, “Sao thể!”

 

Tần Đường tranh cãi với nữa, chỉ cần chịu thi đại học, cô liền thể ăn với cha của .

 

“Ăn cơm .”

 

“Vâng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-94.html.]

Chu Kỳ ngước mắt đánh giá cô, cả nửa ngày mới mở miệng, “Chị An An, chị bạn trai ?”

 

Tần Đường ngốc lăng, một lát mới : “Ừ.”

 

Chu Kỳ cô chằm chằm, chút tin , “thật ?”

 

Tần Đường liếc một cái, “thật.”

 

“Vậy trông như thế nào? Làm cái gì? Có ở Bắc Kinh ?”

 

Làm gì ư? Đến chính cô cũng nữa.

 

cô đối với Tưởng Xuyên gần như là gì cả, nghĩ đến điều , cô đột nhiên cảm thấy vô lực. cô thực sự tiếp nhận đoạn tình cảm một cách động như , nếu Tưởng Xuyên cho cô một câu ………

 

Tần Đường trầm mặc trong chốc lát, “Ăn cơm.”

 

………

 

“Chị Tần Đường, chị phòng, liếc mắt một cái liền thấy túi văn kiện bàn. cô xé băng dán, bàn tay sờ sờ một chút, nhưng sờ thấy gì cả. Lại kéo hẳn mới thấy bên trong một vật nhỏ tầm bàn tay, an tĩnh ở một góc túi.

 

cô dốc ngược túi văn kiện , một tấm giấy chứng nhận nhỏ rơi xuống mặt bàn.

 

đó một tấm hình nhỏ, một trai tóc ngắn, ngũ quan rõ ràng, mặt mày đen nhánh, nhưng tuấn tú, so với dáng vẻ bây giờ thì trẻ hơn ít.

 

Tần Đường chậm rãi nhặt tấm giấy chứng nhận cảnh tịch lên, chằm chằm trai ảnh sững sờ.

 

Cuối cùng ánh mắt dừng ở hàng bên cạnh.

 

Số hiệu: 00613.

 

Tần Đường v**t v* tấm ảnh nhỏ, mím môi , cuối cùng vẫn nhịn mà cong cong khóe miệng.

 

Loại cảm giác vô lực đáy lòng chậm rãi biến mất, cục đá lớn cuối cùng cũng rơi xuống.

 

dùng phương thức để với cô, cấu, cũng coi rẻ mạng sống.

 

Tần Đường xuống ghế dựa, đông tây gì cũng .

 

chỉ gửi cho một tấm giấy chứng nhận, một câu cũng .

 

Chu Đồng ở bên ngoài gõ cửa: “Chị Tần Đường, còn 10’ nữa chúng đến studio .”

 

Tần Đường đáp , “Chị .”

 

cô cất tấm giấy chứng nhận trong túi, bưng tách cafe bàn lên nhấp một ngụm, chằm chằm di động.

 

một lát , cô mở một trang web lên, đặt một vé máy bay.

 

Mười phút , cô đeo túi lên, cầm lấy máy ảnh khỏi văn phòng.

 

Người đại diện của cô tới, trưng khuôn mặt tươi : “Đường Đường, mới nhận điện thoại……”

 

Tần Đường cắt ngang lời của cô , : “Sau khi chụp xong buổi chụp gần nhất, tạm thời nhận thêm lịch chụp cho em nữa.”

 

Người đại diện: “.........Vì ?”

 

Tần Đường: “Vì em chuyện ngoài một chuyến.”

 

Người đại diện khó thể tiếp nhận chuyện , hoảng hốt : “Em mới về hồi tháng 6, bây giờ ?”

 

“Ừ, chuyện quan trọng.”

 

Loading...