Anh Đến Như Nắng Mai - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-09-18 12:43:16
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc chiều, Tào Thịnh nhắn tin tới rằng đêm nay Khương Khôn sẽ rời khỏi Bắc Kinh, Tưởng Xuyên lo những khác ở nghĩa trạm sẽ liên lụy nên về sớm hơn so với dự tính.

 

Tần Đường Tưởng Xuyên ngây ở Bắc Kinh lâu quá . thể bỏ mặc nghĩa trạm, cũng thể bỏ mặc công ty vận chuyển . Sớm muộn cũng sẽ trở về, mà bây giờ cô cũng thể cùng .

 

Trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùng cô đồng hồ, : “Chúng đến bệnh viện thăm Từ Từ .”

 

Thuận tiện thăm luôn Chu Kỳ.

 

Mấy ngày nay bận việc đấu giá nên cô cũng tới thăm em vài hôm .

 

Tưởng Xuyên nắm tay cô, “.”

 

cô, , “Đêm nay em , cái gì, đều chiều theo ý em hết.”

 

Tần Đường nhếch môi , lộ mấy chiếc răng trắng xinh . Mấy năm gần đây cô khi như , càng bao giờ với Tưởng Xuyên như , khiến mà sửng sốt. Tưởng Xuyên nhẹ tiếng, đến mặt cô, đặt tay lên vai cô ôm trọn cô lòng.

 

Lúc tới bệnh viện Từ Từ vẫn ngủ, Tào Thịnh và vợ cũ đang chơi trò chơi với cô bé. Tiểu nha đầu hưng phấn đến đỏ cả mặt bởi đối với cô bé mà , lúc ba ở bên cạnh chính là lúc hạnh phúc nhất.

 

Thấy Tưởng Xuyên và Tần Đường ở cửa, đôi mắt đen bóng lập tức sáng rực lên: “Chú Tưởng, chị Tần Đường!”

 

Tưởng Xuyên nhướng mày: “một kêu chú, một gọi là chị, xem bối phận chênh lệch quá nhỉ.”

 

Lời cho Tần Đường .

 

Tần Đường khẽ đẩy một cái, nhưng cô cũng Từ Từ gọi là dì Tần.

 

Tưởng Xuyên về phía phụ nữ bên cạnh Tào Thịnh, gọi một tiếng: “Chị dâu.”

 

Người phụ nữ hừ một tiếng: “ còn là chị dâu của nữa .”

 

mặt Tào Thịnh xẹt qua một tia hổ, phụ nữ về phía Tần Đường, mỉm , “Gọi chị là chị Dĩnh là .”

 

Tần Đường gọi một tiếng chị Dĩnh, đó đem hoa quả đặt lên bàn, sờ khuôn mặt nhỏ bé của Từ Từ: “Hình như mập lên nha.”

 

Từ Từ chu môi : “Mẹ em quá gầy nên em ăn nhiều một chút đó.”

 

Tần Đường , “Ừ, như mới đáng yêu.”

 

Từ Từ lập tức nở nụ , ôm lấy cánh tay cô ríu rít chuyện.

 

Tào Thịnh bọn họ, “Sao hai đến đây thế?”

 

Tưởng Xuyên một cái, “Hẹn hò.”

 

Tào Thịnh chằm chằm hai trong chốc lát, cuối cùng về phía Tưởng Xuyên, gần như thể phát hiện nhíu mày , đáy mắt ẩn ẩn lo lắng.

 

Hai về phía cuối hành lang yên tĩnh, Tưởng Xuyên : “Tối mai trở về, hãy phái âm thầm che chở Tần Đường.”

 

Vốn dĩ với gia thế của Tần Đường, mời thêm mấy bảo vệ là điều quá đơn giản, nhưng vụ án bí mật điều tra, thể để lộ bất cứ điều gì, cho nên để tránh rút dây động rừng, Tào Thịnh gật đầu đồng ý, “ , chuyện cứ yên tâm.”

 

Tưởng Xuyên về phía : “Có sớm Tần Đường chính là một trong những nạn trong sự kiện năm đó ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-87.html.]

Tào Thịnh cũng , phủ nhận: “Ừ, dáng vẻ cô hề đổi chút nào. Lúc đó và Hàn đội trưởng cũng từng đến bệnh viện thăm cô vài .”

 

Tưởng Xuyên kẹp chặt điếu thuốc trong tay, điếu thuốc kẹp đến mức biến dạng, “Lúc đó cô thương nặng ?”

 

nặng lắm. Hai cô gái thương nghiêm trọng lắm, hai con trai thì nặng hơn mộtchút, một biến thành thực vật, một thì đùi xảy vấn đề.”

 

Lúc Tưởng Xuyên thương cũng nhẹ, viện hơn hai táng, đây là thương trong lúc nhiệm vụ. Còn bốn thương khác đều là ấm cô chiêu của mấy gia đình giàu ở Bắc Kinh, trong đó một còn học cao trung, hai là sinh viên.

 

Hàn đội trưởng và Tào Thịnh đều bao che cho cấp của nên để Tưởng Xuyên đáng viện nhúng tay chuyện .

 

Tào Thịnh vỗ vai , “Được , chuyện cũng mấy năm , học sinh cao trung gần đây cũng tỉnh .”

 

Tưởng Xuyên trầm mặc nửa khắc, : “ .”

 

“Vậy và Tần Đường….” Tào Thịnh cuối cùng vẫn nhịn xuống, chờ Tưởng Xuyên trả lời vẫy tay: “Thôi thôi, tự chừng mực là .”

 

Trở cửa phòng bệnh, Tần Đường ló đầu , : “Em đến thăm một bạn mộtchút. Cậu cũng ở bệnh viện . chờ em một lát em nhé.”

 

Tưởng Xuyên cô: “ với em.”

 

Tần Đường vốn định từ chối, nhưng thấy đôi mắt đen nhánh của liền đổi chủ ý, “Được.”

 

………

 

đường , Tần Đường với Tưởng Xuyên: “Chu Kỳ giống như em trai em . Trước …..em theo em nên gặp tai nạn, ngủ liền một mạch 5 năm, thời gian mới tỉnh .”

 

Khoảng thời gian …..

 

Tưởng Xuyên nhớ tới điều gì đó, hỏi: “Chính là ngày em từ mà biệt đó?”

 

Tần Đường cũng nhớ tới chuyện hôm đó, : “ vẫn còn nhớ việc đó ?”

 

Vẻ mặt Tưởng Xuyên nhàn nhạt: “Nhớ chứ.”

 

cô khẽ hừ nhẹ một tiếng.

 

Tới bên ngoài phòng bệnh, Tần Đường đẩy một chút, nhỏ giọng : “ hãy né mặt mộtchút, để em xem em còn thức là ngủ .” Chủ yếu là xem trong phòng bệnh những khác .

 

Tần Đường ở ngoài cửa ngóng cẩn thận liền của Chu Kỳ cũng đang ở đó.

 

Tần Đường đầu : “ xuống nhà chờ em ?”

 

Tưởng Xuyên cũng thấy bên trong phòng bệnh . Đại khái là cô để khác thấy.

 

ừ một tiếng, đó xoay rời .

 

Tần Đường đẩy cửa phòng bệnh , lên tiếng chào hỏi Chu.

 

Chu Kỳ thấy cô thì vui vẻ. Cậu nhóc khôi phục tồi, trong thời gian tinh thần , cũng thể nhớ càng ngày càng nhiều, sắc mặt so với lúc mới tỉnh cũng thêm vài phần khỏe mạnh, thậm chí thể xuống giường .

 

“Chị An An, chị bận xong ư?” Chu Kỳ .

 

Loading...