Vốn dĩ đây Tưởng Xuyên đều mặc áo phông tối màu với quần đen, vô cùng đơn giản và tùy ý, nhưng do dáng , cho nên dù mặc như vẫn .
Bây giờ đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng lịch sự, cổ áo cởi một cúc, lộ hầu kết gợi cảm, áo sơ mi sơ vin một cách quy chuẩn, quần tây đen ôm lấy đôi chân thon dài hữu lực… bất luận là dáng , khuôn mặt, màu da khí chất đều vô cùng nổi bật trong đám .
Tần Đường thừa nhận, một bề ngoài xuất chúng.
Nếu thần bí như , chỉ đơn giản là phụ trách của một tổ chức nghĩa công, cô cũng vài cùng trải qua nguy hiểm đến sinh tử, thì cô sẽ đồng ý với .
Như cảm giác ánh mắt của cô, Tưởng Xuyên đầu cô, ánh mắt tối đen.
đang về phía cô, lưng đột nhiên gọi .
“Tưởng Xuyên.”
Tưởng Xuyên hạ mi mắt, đầu , nhạt: “Khương tổng, lâu gặp.”
Khương Khôn lớn: “ , gặp đúng là dễ gì. thật ngờ cũng đến Bắc Kinh.”
“Chịu ủy thác đến tham gia đấu giá mà thôi.”
Khương Khôn năm nay 40 tuổi, vóc dáng tính là cao, hai mắt sắc bén hữu thần, khi nghiêm túc liền trở nên thập phần sắc bén: “Thế ? thật là trùng hợp.”
“ là trùng hợp.” Tưởng Xuyên , bất động thanh sắc : “Hôm nay ở đây nhiều phóng viên như , Khương tổng cũng chịu lộ mặt. Đây là đầu tiên đó.”
Ánh mắt sắc bén của Khương Khôn chằm chằm, ngay đó liền lớn tiếng : “ đây còn đang tìm một thời cơ để lộ mặt ?”
Tưởng Xuyên tay đút túi quần, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Quả thực là như .”
Sau ngày hôm nay, ấn tượng của đối với Khương Khôn sẽ chỉ còn là…….
một doanh nghiệp từ thiện.
…….
Người mua trật tự ở bên trong hội trường, nhân viên công tác bắt đầu phát thẻ bài đấu giá, tất cả thứ đều chuẩn xong xuôi.
Tưởng Xuyên liếc thẻ bài đấu giá trong tay, đem ánh mắt về phía đài.
Sau khi Tần Đường tự giới thiệu bản xong, bên đều bàn tán vô cùng sôi nổi.
“thì nhiếp ảnh gia Tần Đường chính là cô . thật ngờ cô là con gái của Cảnh Tâm.”
“Lớn lên như , tham gia giới giải trí thật đúng là đáng tiếc.”
“Có cái gì đáng tiếc chứ? ai cũng tiến giới giải trí, nhiếp ảnh gia cũng vị thế cao mà. bao nhiêu ngươi hẹn cô chụp ảnh cho . đáng tiếc cô vô cùng kén chọn chụp, hơn nữa cứ cách một thời gian là ngoài một chuyến. Weibo của cô up nhiều ảnh chụp phong cảnh vùng núi đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-77.html.]
“Phòng việc của cô xác nhận trang blog chính thức rằng năm nay cô sẽ tổ chức một buổi triển lãm ảnh từ thiện….”
…….
Tưởng Xuyên mím môi, cô ở đài đang về những đứa trẻ ở vùng núi, về những trẻ em buộc bỏ học.
Bỗng nhiên cảm giác, thực cách giữa bọn họ cũng xa lắm.
…….
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Đấu giá viên Lộ Toa bước lên đài, giới thiệu các vật phẩm.
Mỗi một vật phẩm đều một lời giới thiệu mở đầu, trừ các vật phẩm giá trị lớn, các vật phẩm khác đều giá sàn, mua tự do đấu giá.
Tưởng Xuyên vắt chéo chân, dựa lưng và ghế, thỉnh thoảng giơ thẻ, đến điểm thì dừng .
Mỗi giơ thẻ lên, Lộ Toa đều liếc về phía nhiều hơn vài , ánh mắt dính Tưởng Xuyên.
Cuối cùng là ba vật phẩm quý giá nhất.
Ngọc thạch của Khương Khôn, bức tranh sơn dầu của một họa sĩ nổi tiếng, một món đồ sứ thời Thanh.
Từ đầu đến giơ, Khương Khôn hề giơ thẻ bài một nào, nếu Tưởng Xuyên đoán lầm, mục tiêu của ông là món đồ sứ , mục đích đơn giản, chính là trở thành tiêu điểm trường.
Tưởng Xuyên nhắn tin cho Tào Thịnh.
Tưởng Xuyên cất điện thoại , hề giơ thẻ bài lên nữa.
Quả nhiên, Khương Khôn chơi lớn, bỏ 1000 vạn để mua món đồ sứ , ngoại trừ phần giá niêm yết, phần còn đều đều quyên hết cho quỹ An Nhất, học bổng cho trẻ em nghèo vùng núi.
Lộ Toa khéo léo khen ngợi: “Khương tổng tay thật là hào phòng. 700 vạn cũng đủ để xây dựng cả một khu trường học hy vọng . mặt những đứa trẻ gửi lời cảm ơn chân thành đến Khương tổng.”
Khương Khôn lên, : “ cần, hồi nhỏ cũng từng là đứa trẻ nhà nghèo, sự khổ sở , cho nên bây giờ năng lực , đương nhiên là hy vọng thể trợ giúp những đứa trẻ đó nhiều hơn một chút. Đây cũng chính là tâm nguyện cả đời của .”
Mọi đều vỗ tay vang dội.
Khương Khôn trở thàng quyên tặng khoản tiền lớn nhất trong hội trường.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, lập tức phóng viên vây quanh.