Hạ Tòng An : “Đừng như , tối nay chúng cùng ăn cơm nhé.”
Tần Đường: “Em về nhà ăn.”
“Mẹ em phim , mai mới về cơ.” Hạ Tòng An nhét cô trong xe, đỡ ở cửa xe khom lưng cô: “ chuyện với em.”
Tần Đường liếc một cái, đưa tay thắt dây an .
Hạ Tòng An , vòng qua đầu xe ghế lái.
Tần Đương mệt, dựa cửa xe nghỉ ngơi, Hạ Tòng liếc cô: “Em cứ ngủ , đến nơi anhgọi em.”
Tần Đường đột nhiên thẳng dậy, lấy điện thoại nhắn tin cho Tưởng Xuyên.
Tưởng Xuyên trả lời nhanh, chỉ một từ.
Tần Đường chằm chằm kí tự vài giây, nhét điện thoại túi, nhắm mắt , mơ mơ màng màng .
Hạ Tòng An đ.á.n.h thức cô: “Đường Đường, đến nơi .”
Tần Đường tỉnh , dụi mắt, đầu bên ngoài, tháo dây an .
“Hôm nay muộn , chúng ăn luôn ở gần đây . Ăn xong để em về sớm về nhà nghỉ ngơi.” Hạ Tòng An .
Tần Đường ý kiến gì, theo nhà hàng.
Sau khi đồ ăn mang lên, Tần Đường hỏi: “ gì với em?”
Hạ Tòng An rót cho cô ly nước: “ vội, ăn cơm xong .”
Tần Đường nữa, hai trò chuyện một chút, đến Chu Kỳ. Hạ Tòng An : “Thằng nhóc bây giờ đang gia sư dạy học bù, ngoan ngoan ở nhà. Chú Chu nước ngoài du học nhưng nó chịu.”
Tần Đường dừng : “Chuyện thể ép buộc . Dù cũng thành niên , suy nghĩ của riêng .”
“Ừ, nhưng nó cũng đến trường.”
“Mấy hôm nữa em sẽ khuyên .”
Hạ Tòng An : “Em còn để ý đến thằng nhóc đó hơn cả Tần Dược nữa.”
Tần Dược là em trai của Tần Đường, nhỏ hơn cô 4 tuổi, hiện đang học ở nước ngoài, nghỉ hè cũng ở bên đó cái nghiên cứu gì đó, hơn nửa năm về nhà . Tần Đường : “Nó suy nghĩ của nó, đến ba em cũng quản thì em quản gì.”
Hạ Tòng An : “Cũng may Chu Kỳ lời em.”
Thằng nhóc từ nhỏ thích Tần Đường, hơn mười tuổi vẫn thích chạy theo cô. Lúc Tần Đường và Trần Kính Sinh ở bên còn đau khổ một hồi nữa. Ngủ một giấc 5 năm, tỉnh , tâm cảnh cũng đổi.
Mấy hôm Hạ Tòng An thăm , Chu Kỳ hỏi chuyện của Trần Kính Sinh và Tần Đường, Hạ Tòng An vỗ vai : “Sao? Vẫn thích Đường Đường ?”
Chu Kỳ tức giận phất tay : “ đừng bậy.”
Lại đến chuyện , lúc khi còn là thiếu niên, Chu Kỳ quả thực thích thầm Tần Đường, buồn bực : “Vốn nhỏ hơn chị hai tuổi , ngủ mất 5 năm, tương đương với việc nhỏ hơn chị tận bảy tuổi lận, chị càng coi em như một đứa em trai. Em em đủ thành thục và trọng, xứng với chị . Sau em sẽ hoang tưởng chuyện nữa, cho nên đừng với chị đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-139.html.]
Hạ Tòng An : “Suy nghĩ cũng đấy đấy.”
Chu Kỳ lườm , một lát tiếp: “Trần Kính Sinh chết, chị nhất định sẽ đau khổ. Chuyện mấy năm nay em cũng kể . Chị đổi nhiều.”
Hạ Tòng An nhàn nhạt : “ thế.”
Chu Kỳ : “Chị xứng đáng với hơn.”
Tốt hơn ?
Hạ Tòng An về phía Tần Đường. Tưởng Xuyên hơn, huống hồ sự cố năm đó, Tưởng Xuyên thể thoát liên can.
Tần Đường hạ đũa xuống: “Em ăn xong .”
Hạ Tòng An ăn gì, cũng hạ đũa xuống, gọi phục vụ tới thanh toán: “ đưa em về.”
Hạ Tòng An đưa cô đến nhà, Tần Đường : “Em lên nhà đây.”
“Chậm .” Hạ Tòng An gọi cô .
Tần Đường đầu , : “Có chuyện gì? do dự suốt buổi tối hôm nay. Đây khônggiống tác phong của .”
là giống .
Ngón tay Hạ Tòng An khẽ chà xát , cô chăm chú: “Em thực sự ở cùng một chỗ với Tưởng Xuyên ?”
Tần Đường: “Ừ.”
Hạ Tòng An mím môi, vài giây mới : “Ba em ?”
Tần Đường trầm mặc, một lúc mới trả lời: “ . một thời gian nữa em sẽ cho bọn họ .”
Chờ vụ án kết thúc, cô sẽ rõ chuyện với nhà.
Hạ Tòng An: “Em cảm thấy em hiểu rõ ?”
Tần Đường nhớ tới tờ sổ sách , nhớ tới vụ án mà Tưởng Xuyên đang theo đuổi: “ thế.”
Giọng của cô nhàn nhạt, nhưng kiên định.
Hạ Tòng An nhíu mày, “Em chắc chắn? Em gì ? Họ gì? Tên là gì?”
Tần Đường cũng nhíu mày, vui về phía : “ điều tra ?”
“.” Hạ Tòng An phủ nhận, “Mất nhiều công sức mới điều tra rõ .”
Sắc mặt Tần Đường lạnh , “Hạ Tòng An, định gì?”
Hạ Tòng An bình tĩnh cô: “Em trong sự cố năm đó, lái xe bên họ gì ?”
cô .
Mọi chuyện đó đều là ba cô xử lý. cô chỉ họ Lục.
Hạ Tòng An: “ họ Lục.”