Chương 91: Tìm thấy tung tích của Thẩm Phong Nhiên (2)
Dung Thiển cất điện thoại , cô với Thẩm Thư Hoài:
“ viện dưỡng lão một chuyến, xác nhận .”
Dung Thiển chậm trễ thời gian, là .
Viện dưỡng lão Tùng Hạc Cư tên vẻ cao sang, nhưng vị trí và môi trường hề cao cấp, ngược còn hẻo lánh, nơi đây lẽ chỉ tiếp nhận những già thuộc các gia đình mức thu nhập trung bình trở xuống.
Sau khi đến nơi, Dung Thiển thẳng đến phòng viện trưởng, hỏi thăm xem một ông lão tên là Thẩm Phong Nhiên sống ở đây .
Viện trưởng là một đàn ông trung niên mập, đeo kính, Dung Thiển tìm ông lão tên Thẩm Phong Nhiên, thậm chí cần xem ảnh, ông lập tức chỉ đường cho cô:
“Chính là chỗ đó, căn phòng độc lập phía trong cùng lầu hai, ông sống ở đó.”
“Vâng, cảm ơn.”
Dung Thiển cảm ơn , cô vội tìm ngay, mà hỏi ông vài câu hỏi:
“Viện trưởng, thể hỏi một chút, ông đến viện dưỡng lão từ khi nào ?”
Viện trưởng với cô:
“Cũng gần một năm , nhà với ông , chê ông ở nhà là gánh nặng, nên gửi ông viện dưỡng lão.”
Dung Thiển trầm ngâm, đang chuẩn rời , viện trưởng lúc nhắc nhở cô một tiếng:
“À , tính tình ông , cô đừng ông dọa, tàn tật mà, lòng tự trọng luôn mạnh hơn bình thường một chút.”
“Khoan ! Viện trưởng, ông , ông là tàn tật ?”
Dung Thiển sững sờ.
Viện trưởng gật đầu:
“ , khi còn trẻ, ông gãy một chân, xe lăn mấy chục năm .”
Biểu cảm của Dung Thiển kỳ lạ, rốt cuộc Thẩm Phong Nhiên thời trẻ trải qua những gì? Chẳng lẽ xã hội đen truy sát, c.h.é.m mắt , đ.á.n.h gãy chân ?
Đương nhiên, đoán mò ở đây cũng vô ích, tìm đương sự, hỏi một câu là .
Dung Thiển lên lầu hai, tìm thấy căn phòng nhỏ ở phía trong cùng, chỉ thấy cửa sổ đóng chặt, bên trong còn treo rèm cửa kẻ ô vuông màu xanh lục, che chắn nghiêm ngặt, xuyên qua cửa sổ, xem bên trong một chút cũng .
Dung Thiển gõ cửa, đợi một lúc lâu, mới thấy giọng khàn khàn, trầm đục, yếu ớt của ông lão:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-91-2.html.]
“Ai đấy?”
“Ông ơi, cháu là nhân viên hộ lý mới ạ.”
Dung Thiển tiết lộ phận.
Sau đó, đợi một lúc, mới thấy ông lão :
“Cửa khóa, .”
Dung Thiển vặn tay nắm cửa, quả thật khóa, thế là đẩy cửa bước .
Căn phòng còn nhỏ hơn cô nghĩ, bên trong chỉ một chiếc giường, và một chiếc bàn nhỏ, chiếc tivi cũ kỹ đang chiếu tuồng, diễn viên kinh kịch đóng vai Mộc Quế Anh đang y y a a hát.
Thẩm Phong Nhiên đang xe lăn, xem tivi trong căn phòng nhỏ tối tăm như , một già cô độc, trông vẻ thê lương.
Thẩm Phong Nhiên lơ đãng liếc cô một cái, thu ánh mắt, coi cô là tồn tại, tính tình quả thật .
Dung Thiển bước tới, kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ xuống, hỏi ông :
“Thẩm Phong Nhiên, ông nhận ?”
Thẩm Phong Nhiên đầu thẳng cô, , đồng tử ông lập tức co , cơ thể run rẩy vì cảm xúc kích động, rõ ràng là nhớ điều gì đó editor:bemeobosua.
“Ông từng gặp , đúng ?”
Dung Thiển trực tiếp, hề lời thừa thãi.
“Cô, cô”
Thẩm Phong Nhiên kinh ngạc cô, cô một hồi lâu, vẫn thốt một câu nào.
Dung Thiển hỏi ông :
“Ông còn nhớ Thẩm Ngật ?”
“Thẩm Ngật? Ha, cho dù ch.ết , cũng thể quên .”
Thẩm Phong Nhiên với vẻ mặt dữ tợn:
“ biến thành bộ dạng ngày hôm nay, đều là nhờ ơn ban tặng! Cô , con mắt của , mà mù ?”
Bàn tay run rẩy của ông chỉ con mắt trái mù của , hằn học :
“Chính cầm dao, tự tay c.h.é.m mù mắt !”