Chương 78: Anh sắp rời (1)
Phó Bá Trọng đợi Lâm Kiệt rời khỏi phòng Thẩm Ngật, mới tìm .
Vào phòng, việc đầu tiên Phó Bá Trọng là thuận tay đóng cửa , đây là quy tắc khi phòng , chỉ một ngoại lệ, đó là Dung Thiển.
“Đến , .”
Thẩm Ngật đến bàn xuống, pha mời Phó Bá Trọng.
Phó Bá Trọng quan tâm hỏi:
“Cậu chủ, chuyện gì xảy ?”
“Quản gia Phó, ông , Lâm Kiệt vì ai mà dính cờ b.ạ.c ?”
Thẩm Ngật cầm tách , hai tay đưa cho ông, đây là sự tôn trọng cơ bản đối với lớn tuổi, cũng là sự giáo dưỡng khắc sâu xương tủy editor:bemeobosua.
Phó Bá Trọng lắc đầu, ngay cả việc Lâm Kiệt mê cờ b.ạ.c ông cũng mới .
Thẩm Ngật với ông :
“Là Thẩm Phong Nhiên.”
“Là ?!”
Phó Bá Trọng phản ứng lớn, tuy Lâm Kiệt ở Mỹ quả thật học cùng trường với Thẩm Phong Nhiên, nhưng Thẩm Phong Nhiên nên , Lâm Kiệt đang học sự tài trợ của Thẩm Ngật mới .
Lâm Kiệt chung với loại đó?
“Lâm Kiệt ở trường, ít với rằng quen , Thẩm Phong Nhiên chắc cũng , nên mới cố ý tiếp cận , và khiến trở nên như ngày hôm nay.”
Thẩm Ngật đến đây khỏi thở dài, lẽ, ngay từ đầu nên gửi Lâm Kiệt loại trường quý tộc đó.
Cậu tưởng rằng cho nền giáo d.ụ.c nhất, chính là gửi đến trường nhất, nhưng quên mất, đây sống trong khu ổ chuột, sự so sánh , chẳng khác nào qua đêm giàu, tâm lý nảy sinh sự khác biệt cũng là điều bình thường.
Sự khác biệt lớn, khiến hoặc là tự ti, hoặc là tham gia việc ganh đua, và Lâm Kiệt, rõ ràng là vế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-78-1.html.]
Vì , mới cùng đám phú nhị đại do Thẩm Phong Nhiên cầm đầu, nghĩ rằng như , bản cũng là giàu .
“Cậu chủ, sự đổi của Thẩm Phong Nhiên những năm nay vẫn luôn thấy, thế giới của hỗn loạn, mười sáu tuổi dẫn một phụ nữ tóc vàng trưởng thành và quyến rũ về ngủ qua đêm, cờ bạc, gái gú, mai thúy đều bỏ sót thứ nào, Lâm Kiệt theo , sẽ sa đọa đến mức nào?”
Phó Bá Trọng nhíu mày chặt, vẻ mặt lo lắng thôi.
Những năm nay, tuy Thẩm Ngật quan tâm nhiều đến Thẩm Phong Nhiên, nhưng cũng ít nhiều đến, sự “cưng chiều” của Mạnh Ngọc Hinh, ngày càng càn.
Nhắc đến Thẩm Phong Nhiên, Phó Bá Trọng ngập ngừng, một câu, ông nên .
“Quản gia Phó, với , ông gì ngại .”
Thẩm Ngật nhận sự do dự của ông , khẽ , giải tỏa khó khăn cho ông .
Phó Bá Trọng quan sát biểu cảm của , cẩn thận :
“Cậu chủ, Thẩm Phong Nhiên hình như luôn coi là tấm gương, ngay cả việc dẫn phụ nữ về nhà, hình như, cũng là bắt chước …”
Bàn tay Thẩm Ngật đang cầm ấm rót nước khựng , mắt tối , Thẩm Phong Nhiên, đang bắt chước ?
“Đương nhiên, đây chỉ là một suy đoán, nhất định là , chủ, đừng nghĩ nhiều.”
Phó Bá Trọng Thẩm Ngật đang nghĩ gì, chỉ là thấy biểu cảm đúng, vội vàng bổ sung thêm.
Thẩm Ngật lắc đầu, tỏ ý , bảo ông đừng lo lắng.
Còn việc trong lòng đang nghĩ gì, thì ai …
Sau khi Phó Bá Trọng rời , Thẩm Ngật liền tựa sô pha, nhắm mắt , mệt mỏi xoa xoa giữa hai lông mày.
Cậu cần suy nghĩ quá nhiều thứ, đầu óc thường xuyên quá tải mà đau đầu.
Lúc , bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Thẩm Ngật lập tức bỏ bàn tay đang xoa trán xuống, hình cũng theo đó thẳng .