Chương 7: Thiếu niên Thẩm Ngật (1)
Dung Thiển xuyên .
Hơn nữa, là xuyên về thời niên thiếu của Thẩm Ngật, khi bé mới 12 tuổi, tức là năm 1968 ở Mỹ. Đạt kết luận , Dung Thiển gần như tự kỷ luôn.
Hay cho cô! Xuyên thời gian thì thôi , còn xuyên xuyên quốc gia, khỏi cần thủ tục xuất cảnh!
Khoan, đó là trọng tâm!
Dung Thiển ôm đầu đau nhức, cô bệt xuống sàn, khoanh tay, nghiêm nghị suy nghĩ. Dựa kinh nghiệm , nếu cô về, cô chụp tấm ảnh đưa cô xuyên qua.
Thẩm Thư Hoài với cô, cây đàn piano trong ảnh là ở phòng Thẩm Ngật. Ánh mắt Dung Thiển rơi cây đàn piano . , chính là nó.
Chỉ cần cô tạo dáng y hệt trong ảnh, đến lúc Quản gia Phó dùng máy ảnh chụp một cái, cô sẽ về !
Chẳng quá đơn giản ? Nghĩ đến đây, Dung Thiển vội vàng hỏi bé Thẩm Ngật:
“Em trai nhỏ, chị hỏi em , em quen một Quản gia Phó ?”
Cậu bé im lặng, một lời.
Dung Thiển dùng giọng điệu dỗ dành của giáo viên mẫu giáo, khuyên nhủ:
“Em trai nhỏ, em đừng sợ. Chị . Em cho chị , em quen một quản gia họ Phó nào?”
“Cô coi là đứa trẻ ba tuổi ?”
Cậu bé đối diện cuối cùng cũng lên tiếng.
Dung Thiển câu đó chặn họng, gì. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu editor:bemeobosua khinh miệt của bé, thật khó để Dung Thiển liên tưởng bé với lớn ôn hòa, nho nhã mà cô gặp đầu.
Lớn lên rõ ràng dịu dàng như , ai mà ngờ hồi nhỏ, kiêu ngạo lạnh lùng đến thế?
“Cô trốn trong tủ quần áo từ lúc nào? Có cha phái cô đến giám sát ?”
Dung Thiển sững sờ. Giám sát? Thật khó tin câu phát từ miệng một bé 12 tuổi. Dung Thiển hiểu , đứa bé thông minh, cảnh giác cao độ, dễ l.ừa g.ạt.
Để thể ở trong phòng bé, Dung Thiển đành bịa một lời dối.
“Thật , giấu gì em, chị là…”
Dung Thiển cố vẻ bí ẩn. Cô từ từ dậy, khoanh tay, ưỡn n.g.ự.c lớn:
“Người du hành thời gian!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-7-1.html.]
Cậu bé đối diện phản ứng.
Dung Thiển chợt cứng họng. Cô nghĩ, năm 1968 phim ảnh về chủ đề xuyên ? Đứa bé hiểu “thời ” là gì ?
“Philita…”
Cậu bé lớn tiếng gọi . Dung Thiển lập tức lao tới, bịt miệng bé :
“Đừng gọi! Cho chị năm phút, chị sẽ khiến em tin chị!”
Năm phút .
Dung Thiển, khô cả cổ họng, tự rót cho một cốc nước, ực ực uống cạn, hỏi bé:
“Thế nào? Bây giờ em hiểu du hành thời gian là gì ?”
Thẩm Ngật im lặng. Thực , bé quan sát cô từ nãy giờ.
Người phụ nữ mặt , từ trang phục, cách ăn , đến hành vi cử chỉ đều kỳ lạ. Cô là editor:bemeobosua Hoa, cũng tiếng Trung, nhưng giống với những Hoa bé quen . Cô , khác biệt.
Và điểm quan trọng nhất là, sáng nay quần áo trong tủ, đó liên tục luyện đàn trong phòng, hề ngoài, và cửa phòng khóa.
Nói cách khác, cô xuất hiện từ hư vô.
Mặc dù trong lòng tin những lời cô , nhưng Thẩm Ngật, sớm đầu óc mưu lược dù còn nhỏ tuổi, hề biểu lộ ngoài.
Thấy bé im lặng, Dung Thiển tưởng hiểu. Cô thẳng lưng, hắng giọng:
“Không , nếu em hiểu, chị sẽ giải thích cho em, tức là…”
“Cô tên gì?”
Cậu bé cắt ngang lời cô.
Dung Thiển khựng . Chị cho em ?
“Chị tên Dung Thiển, Dung (容 ) trong dễ dàng(容易), Thiển (浅) trong sâu cạn (深浅).”
“Vậy cô tên gì ?”
Cậu bé hỏi.
Dung Thiển gật đầu:
“Chị . Em tên Thẩm Ngật.”
“Sao cô tên gì?”
Cậu bé nhíu mày, nữa cảnh giác.