Chương 6: Cuối cùng gặp (2)
“Anh đang đợi em…”
Và khi Dung Thiển lơ mơ mở mắt, cô sẽ thấy Thẩm Ngật bên giường cô, ánh mắt dịu dàng cô. Mỗi như , Dung Thiển đều giật tỉnh giấc! Rồi nhận , đó chỉ là một giấc mơ.
Dung Thiển ngủ , xuống phòng khách xem phim của . Cô xem nghiêm túc, chỉ cần ống kính lướt qua khuôn mặt là cô nhấn nút tạm dừng.
Mấy ngày nay trôi qua, Dung Thiển nhận , nếu tìm cách gặp , cô sẽ phát đ.iên mất! Người đàn ông đó khiến cô hồn xiêu phách lạc mấy ngày nay. Cô hỏi , rốt cuộc chuyện là thế nào?
cô càng nôn nóng, càng thể gặp …
Chiều tối hôm đó, tan sở, Dung Thiển ghé một quán ăn ven đường mua một phần Oden (lẩu thập cẩm kiểu Nhật), chiếc ghế đẩu nhỏ cửa ăn. Bên cạnh cô là một cô bé đang xổm l.iếm kem que, trông đáng yêu.
Dung Thiển nhịn đưa tay xoa đầu cô bé. Cô bé mỉm toe toét với cô, ánh mắt Dung Thiển bất giác dịu dàng hẳn.
Rảnh rỗi, Dung Thiển lấy tấm ảnh cũ kỹ cô luôn mang theo bên xem.
Nhìn thấy chính trong ảnh, Dung Thiển luôn cảm giác chênh vênh, mơ hồ, cứ như editor:bemeobosua trong ảnh là cô, lẽ vì cảm giác thời gian quá đậm đặc. Rốt cuộc, đó là bức ảnh của mấy chục năm .
Chống cằm, Dung Thiển lẩm bẩm: “Nói cũng , ‘’ trong ảnh đang lo lắng cho ai? Sao lộ ánh mắt bồn chồn đến thế?”
Kétttt!
lúc , đầu truyền đến một tiếng rắc rắc khô khốc và nặng nề. Dung Thiển ngẩng đầu, thấy tấm bảng quảng cáo phía chớp đèn hai cái, Rầm một tiếng, tấm bảng khổng lồ rơi thẳng xuống!
“Nguy hiểm!”
Phát hiện thể tránh , phản ứng đầu tiên của Dung Thiển là nhào tới đ.ẩy cô bé bên cạnh, che chắn cô bé , hai tay ôm ch.ặt đ.ầu cô bé!
Ngay khoảnh khắc tấm bảng quảng cáo bao trùm lấy cơ thể cô, Dung Thiển thấy tấm ảnh đang nắm trong tay đột nhiên hóa thành tro bụi, biến mất…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-6-2.html.]
Âm thanh cuối cùng Dung Thiển là tiếng “Bùm” cực lớn, cùng với tiếng đàn piano vọng như từ xa, du dương, cổ xưa, chậm rãi tuôn chảy tai cô như suối nguồn. Giai điệu quen thuộc, là “Ánh Trăng” của Beethoven…
Dung Thiển đột ngột mở mắt khỏi màn đêm đen kịt, đ.ập mắt vẫn là một màu tối.
Nhận thấy đang ở trong một gian kín, Dung Thiển theo thói quen dán tường tìm lối . Trong lúc mò, cô chạm cánh cửa. Dung Thiển dùng lực đẩy mạnh!
Cánh cửa lỏng lẻo hơn cô tưởng, cũng khóa. Vừa đẩy mở. Dung Thiển kịp phòng , cú đẩy khiến cô ngã bổ nhào ngoài.
“A!”
Dung Thiển kêu lên một tiếng kinh hãi. Cùng lúc đó, tiếng đàn piano vang vọng bên tai cô cũng im bặt.
Dung Thiển dậy, xoa đầu gối đau, mặt nhăn nhó vì đau. Nhìn phía , cô nhận rơi từ trong tủ quần áo.
Chiếc tủ quần áo kiểu Âu cổ điển, tinh xảo, lớn, bên trong treo đầy quần áo. Chưa kịp kỹ, một giọng trong trẻo của thiếu niên vang lên từ phía cô.
“Cô, là ai?”
Dung Thiển đầu , thấy cây đàn piano đối diện cửa sổ, một bé đang . Hai tay bé đặt phẳng phím đàn, đôi mắt trong veo, sáng ngời thẳng cô. Trong ánh mắt editor:bemeobosua hề chút sợ hãi hoảng loạn nào, bình tĩnh đến giống phản ứng của một đứa trẻ khi thấy lạ.
Cậu bé mặc vest nhỏ dây đeo, trông như một tiểu quý ông, chân còn mang giày da. Dù trang phục tinh tế và quý phái, nhưng phong cách cổ điển. Trẻ con bây giờ mặc đồ còn sành điệu hơn lớn.
Dung Thiển khuôn mặt bé: ngũ quan tinh xảo, da trắng như tuyết, dùng từ “khuôn ngọc tạc vàng” để hình dung cũng quá lời.
Chỉ là, Dung Thiển càng càng thấy bé quen mắt. Cô hình như gặp ở đó? Đôi mày thanh tú và đôi mắt trong trẻo, nhã nhặn , cực kỳ giống Thẩm Ngật lúc nhỏ, chiếm lĩnh tâm trí cô mấy ngày nay.
Vừa nghĩ đến đó, Dung Thiển sững sờ.
Khoan ! Chẳng lẽ, đứa bé , chính là Thẩm Ngật ?