Chương 57: Người phụ nữ đó ai sánh bằng trong lòng (1)
“Ôn, ông chủ, thủ hạ lưu tình!”
Lúc Hứa Mặc bước , đúng lúc thấy một tay Thẩm Ngật đặt vai Dung Thiển, chân Hứa Mặc suýt chút nữa mềm nhũn, tưởng rằng Thẩm Ngật động thủ với “nữ hâm mộ” .
Dung Thiển nhận :
“Anh là Hứa Mặc?”
Ảnh chụp và thật gần như khác biệt, nhưng Dung Thiển vẫn vô thức xác nhận.
“Cô yêu cầu gì thì cứ với , nhưng chuyện , cô cũng , vẫn nhắc cô một câu, nhất cô đừng quá đáng.”
Hứa Mặc trấn tĩnh , toát khí chất của một quản lý chuyên nghiệp.
Dung Thiển mà mặt mày mờ mịt, cô hỏi Thẩm Ngật:
“Anh đang gì ?”
“Anh tưởng cô là hâm mộ nửa đêm đột nhập phòng , còn nghĩ vết thương cô là do đánh.”
Thẩm Ngật nhịn lắc đầu.
Xét ở một khía cạnh nào đó, Hứa Mặc vốn tinh , nhưng trong cuộc sống thường xuyên ngốc nghếch.
Nghe lời Thẩm Ngật, Hứa Mặc buột miệng:
“Chẳng lẽ ?”
Thẩm Ngật lắc đầu:
“Không .”
“Vậy, cô là ai? Từ chui ? Sao nửa đêm ở trong phòng ông chủ ?”
Phát hiện là hiểu lầm, Hứa Mặc liền tuôn một tràng thẩm vấn nhắm Dung Thiển.
Lông mày Thẩm Ngật nhíu :
“Hứa Mặc, chú ý thái độ của .”
“Ông chủ, sai !”
Hứa Mặc một giây nhận thua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-57-1.html.]
Mặc dù bình thường Thẩm Ngật dễ chuyện, nhưng Hứa Mặc việc bên cạnh hiểu . Bình thường dễ chuyện là một chuyện, nhưng chỉ cần nhíu mày, Hứa Mặc liền sợ hãi.
Cũng tại , cứ như sở hữu khả năng khiến khác kiêng dè , tóm trong bốn chữ, chính là: Bất khả xâm phạm editor:bemeobosua.
Dung Thiển thấy Hứa Mặc, tâm trạng khá phức tạp.
Mặc dù dự tang lễ của , nhưng cô tận mắt thấy em trai , ôm hộp tro cốt thành tiếng.
Bóng lưng già nua, lảo đảo của lớn tuổi vẫn còn hiện rõ trong ký ức, trong hộp tro cốt, lúc đang sờ sờ ở đây.
Một sống sờ sờ như , Dung Thiển thật sự khó lòng mà liên kết với bộ h.ài c.ốt .
“Cô bằng ánh mắt đó gì?”
Hứa Mặc nhận thấy ánh mắt Dung Thiển mang theo một tia buồn bã, và một tia thương hại.
Không đến mức đó chứ, chỉ to tiếng một chút thôi, chẳng lẽ ông chủ còn g.i.ế.c ?
Thẩm Ngật cũng chú ý tới, một tia sáng thâm trầm dị thường lướt qua đáy mắt .
“Anh, tự bảo trọng!”
Dung Thiển nhận đang nghĩ gì, dứt khoát thuận theo lời mà , một giọng điệu giả vờ nghiêm túc, nhưng thực chất là đang đùa cợt.
Hứa Mặc lộ vẻ mặt khổ sở, những cứ thích bắt nạt !
Dung Thiển mới tỉnh , Thẩm Ngật vì cô nghỉ ngơi nhiều hơn, nên chuyện với cô quá lâu, đồng thời đưa cả Hứa Mặc, vẫn câu trả lời, ngoài.
Vừa ngoài, Hứa Mặc nóng lòng hỏi Thẩm Ngật:
“Ông chủ, rốt cuộc cô là thế nào ?”
Lúc Hứa Mặc hỏi câu , Kiều Quân Triệt vẫn sofa, cũng đang chờ Thẩm Ngật giải thích.
Ánh mắt Thẩm Ngật lướt qua hai , rằng nếu đưa một lời giải thích, họ sẽ chịu bỏ qua, lập tức :
“Cô tên là Dung Thiển, là một cực kỳ quan trọng đối với , còn quan trọng đến mức nào”
Thẩm Ngật dừng một chút, tiếp lời:
“Đó là, sự an nguy của , so với cô , đáng nhắc đến.”
Hứa Mặc sững sờ, việc đưa sự so sánh , nghĩa là, phụ nữ đó, trong lòng ai sánh bằng.
“Vậy cô sống ở ? Làm công việc gì? Và, cô , đáng tin ?”