Chương 55: Chỉ là cảm thấy cô khá đáng sợ (1)
Dung Thiển vị bác sĩ đang nghi ngờ đầu óc cô vấn đề, nhưng cô thể sự thật.
Thế là, Dung Thiển đành khan hai tiếng, gượng :
“Vâng, đúng , ngủ đến hồ đồ , mơ, cứ tưởng xuyên .”
“Phì.”
Kiều Quân Triệt nhịn , cô gái thật thú vị.
“Làm quen nhé, là Kiều Quân Triệt, Kiều là quân tử, Triệt là trong thanh triệt, cô gái xưng hô thế nào?”
Kiều Quân Triệt giới thiệu bản .
Dung Thiển nhướn mày. Cái tên của quả thực “khác xa” với hình tượng của chính .
Hơn nữa, là ảo giác của cô , Dung Thiển luôn cảm thấy vị bác sĩ Kiều quá nhiệt tình với cô, nếu là để ý đến cô, hình như cũng hẳn?
“ tên là Dung Thiển.”
Dù nữa, Dung Thiển vẫn thẳng thắn giới thiệu bản .
Kiều Quân Triệt gật đầu đầy suy tư. Mặc dù đây từng Thẩm Ngật nhắc đến, nhưng , chắc chắn sẽ thường xuyên nhắc tới.
“Anh là bụng nào đưa đến bệnh viện ?”
Dung Thiển sực nhớ và hỏi .
Cô nhớ ngất , đó xảy chuyện gì thì rõ.
“Người bụng?”
Kiều Quân Triệt dừng một chút. Lẽ nào, cô Thẩm Ngật?
“Nếu thì thôi.”
Dung Thiển tưởng , liền chuẩn xuống giường. Kiều Quân Triệt thấy vội ngăn cô :
“Sức khỏe cô còn hồi phục, cô gì?”
“ thấy chai truyền dịch gần hết , giúp rút kim .”
Tinh thần của Dung Thiển , hề giống một trọng thương.
Dung Thiển nhẹ nhàng như , còn Kiều Quân Triệt thì sợ hãi:
“Chưa thể rút ! Truyền hết chai còn chai tiếp theo nữa. Nếu cô vệ sinh, sẽ gọi y tá đến giúp cô.”
“ xuất viện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-55-1.html.]
Dung Thiển thẳng.
Kiều Quân Triệt nhíu mày:
“Cô xuất viện cũng cần vội vàng lúc . Với vết thương của cô, cô nghỉ ngơi ít nhất mười ngày nửa tháng.”
“Không cần lâu đến , chỉ là vết thương nhỏ thôi, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn là .”
Dung Thiển vẫn quyết tâm rời .
Kiều Quân Triệt hiểu:
“Cô vội vàng như gì?”
“ một quan trọng, tìm thấy ngay lập tức, nên xuất viện.”
Dung Thiển thực sự thời gian để trì hoãn.
Cô bây giờ còn Thẩm Ngật đang ở , tìm càng sớm càng !
“Người quan trọng mà cô , là ?”
Theo lời Dung Thiển dứt, ngoài cửa truyền đến giọng trầm ấm của một đàn ông. Dung Thiển ngẩng đầu, thì thấy ai khác, chính là Thẩm Ngật.
Nói chính xác hơn, là Thẩm Ngật, 22 tuổi, sáu năm kể từ gặp cuối cùng.
Mặc dù Thẩm Ngật nhà cô sẽ càng ngày càng sức hút theo thời gian, nhưng bất ngờ thấy đang ở độ tuổi thanh xuân nhất, Dung Thiển vẫn khỏi ngây editor:bemeobosua.
Sao , trai đến nhường chứ?
Thẩm Ngật rõ ràng là tham gia một sự kiện nào đó về, tóc tạo kiểu, mặc bộ vest hàng hiệu do ban tổ chức sắp xếp. Thiết kế khá cầu kỳ, nếu cách mặc, sẽ trông như một công tử ăn chơi trêu hoa ghẹo nguyệt.
khoác lên Thẩm Ngật, kết hợp với vóc dáng và khí chất cao quý của , phong cách của bộ đồ lập tức nâng tầm.
Đây là công tử ăn chơi nào? Rõ ràng là quý công tử nhà giàu đang bỏ trốn!
Hơn nữa, Dung Thiển còn nhận thấy, mặc dù vẻ ngoài trông bình tĩnh, nhưng thở đều. Nói cách khác, lẽ là chạy đến đây…
“Cậu đến .”
Kiều Quân Triệt chào .
Thẩm Ngật cởi áo khoác ngoài. Vừa cởi , Kiều Quân Triệt quen tay bước đến nhận lấy, Thẩm Ngật cũng tự nhiên đưa áo khoác cho .
Dung Thiển cứ thế Thẩm Ngật bước đến gần cô, xuống bên cạnh giường cô. Cậu đưa tay sờ trán cô, một câu:
“Không sốt là .”
Sau đó, gì nữa.
Sự im lặng đột ngột của , khiến Dung Thiển cũng nhất thời nên gì. nhanh, cô tại .
“Ồ, chợt nhớ còn chút việc, đây, hai cứ từ từ chuyện.”
Kiều Quân Triệt ý, lúc ngoài còn quên đóng cửa .