Chương 52: Cảm ơn cô mang tấm ảnh đến mặt (2)
“Rốt cuộc, là ai?”
Dung Thiển rõ khuôn mặt đàn ông, nhưng chiếc mặt nạ đeo kín, cô thể thấy gì.
“Sắp ch.ết đến nơi , cô còn là ai ?”
Giọng đàn ông mang theo chút chế giễu.
Dung Thiển bình tĩnh:
“Anh sai , sắp ch.ết đến nơi, chỉ .”
“Cái gì?”
Trong tay Dung Thiển đang nắm chặt một tấm ảnh. Đó là tấm ảnh cô nhặt từ đất trong lúc hỗn loạn. Nhìn trong ảnh là chính , Dung Thiển nhếch mép, nở một nụ :
“Cảm ơn , mang tấm ảnh đến mặt .”
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả , Dung Thiển vung tay đẩy đàn ông , ngả về phía , nhảy từ tầng bốn xuống!
Biểu cảm của Dung Thiển hề sợ hãi, cũng hoảng loạn, mà bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Đây là đầu tiên cô nhảy lầu, giống như tưởng tượng. Cô kịp nghĩ gì cả. Trước lực hấp dẫn của Trái Đất, cô chỉ mất đầy vài giây là chạm đất.
cảm giác mất trọng lượng khi rơi thì cô trải nghiệm, kinh khủng. Nếu thể, Dung Thiển nhảy thứ hai.
Tuy nhiên, khi rơi xuống, Dung Thiển thấy mấy đặc cảnh khống chế đàn ông editor:bemeobosua. Quả nhiên hổ là đặc cảnh Trung Quốc, phản ứng thật nhanh, cú nhảy của cô uổng công.
Chỉ là một khoảnh khắc, cô nhầm , cô hình như, thấy Thẩm Ngật?
cô kịp kỹ, cô tiếp đất. Dung Thiển cảm nhận nỗi đau của Nhan Thanh Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-52-2.html.]
Thì , nhảy lầu đau đến thế…
Dung Thiển trong vũng máu, khó khăn đầu , tấm ảnh đang nắm chặt trong tay. Theo sự mất mát của sinh mệnh, cô cũng từ từ mất sức lực. Một cơn gió thổi qua, cuốn tấm ảnh trong tay cô bay .
Sau đó, giữa trung, nó hóa thành tro bụi.
Dung Thiển thở phào nhẹ nhõm. May mà, cô cược thắng…
Dung Thiển cảm thấy ngất , nhưng hình như . Ý thức mơ màng, mở mắt , thấy xung quanh tối đen như mực.
Dung Thiển dò xét xung quanh, phát hiện đang tựa lưng tường, sàn nhà. Dung Thiển cố nén sự khó chịu, vịn eo, một tay bám tường, khó khăn dậy.
Nghĩ kỹ , đây là đầu tiên cô xuyên đến đây mà mang theo vết thương.
Xem , xuyên chỉ thể triệt tiêu những vết thương chí mạng của cô.
Căn phòng tối, chắc là cửa sổ rèm che kín mít, lọt một chút ánh sáng nào.
Dung Thiển chỉ thể bám tường mò mẫm, xem tìm công tắc . Kết quả công tắc tìm thấy, cô sờ thấy một chiếc giường.
Mò sâu giường, thì phát hiện đó, cô chạm tóc đó!
Và ngay khoảnh khắc cô chạm đối phương, đó tỉnh dậy!
Không đợi Dung Thiển kịp phản ứng, đó tung một cú bắt giữ, một tay khóa chặt cổ tay cô, tay bóp chặt cổ cô, đẩy mạnh cô tường!
Nếu là Dung Thiển đang khỏe mạnh, lúc sớm đ.á.n.h với “ lạ” !
cô đ.á.n.h như bao cát một trận, mất m.á.u nghiêm trọng, ngay cả một chút sức lực để chống cự cũng còn. Đặc biệt là khoảnh khắc lưng va tường, các vết thương khác kéo căng, Dung Thiển rên lên một tiếng, thể chịu đựng nữa, ngất .
Chỉ với một âm thanh nhỏ đó, đối phương nhận giọng cô.
Giọng trầm thấp, trong trẻo của đàn ông mang theo một tia kinh ngạc:
“A Thiển?”