Chương 49: Băng nhóm tấn công cô chính là nhóm liều lĩnh (1)
Vì thời gian quá muộn, ông lão giữ Dung Thiển ở qua đêm.
Ông lão một trai một gái, đều ăn xa. Cháu trai cũng học . Trong nhà thường ngày chỉ một ông, thêm đó nơi hẻo lánh, bình thường cũng ai đến, vì thể tiếp đãi Dung Thiển, ông lão vẫn khá vui vẻ.
Ông dọn dẹp phòng của con gái , trải ga giường sạch sẽ, còn định thịt một con gà để chiêu đãi cô. Dung Thiển vô cùng cảm kích, vội vàng bày tỏ cần.
Người lớn tuổi đa đều nhiệt tình hiếu khách, đặc biệt Dung Thiển tuổi trẻ, là một cảnh sát phục vụ nhân dân, càng tích cực hơn.
Cuối cùng Dung Thiển vẫn ngăn , ông lão bắt lấy con gà, cắt cổ, và bàn ăn liền thêm một đĩa gà luộc.
Sự chất phác và nhân hậu của ông lão, Dung Thiển đều thấy. Cô cũng định cho ông sự thật về việc Hứa Mặc thể về nhà, nhưng cứ mãi tìm cơ hội thích hợp.
Sau khi ăn xong, Dung Thiển chủ động thu dọn bát đũa rửa.
Khi cô bước nhà, thì thấy ông lão lấy mấy tấm ảnh cũ trải bàn. Thấy Dung Thiển, ông còn vẫy tay gọi cô.
Dung Thiển đến. Ông lão chỉ một bức ảnh :
“Đây là bức ảnh gia đình duy nhất của nhà . Bố mất sớm, mấy đứa nhỏ, đều nhờ cả nuôi nấng. Anh hai học giỏi, chỉ nó thành phố lớn.”
Bức ảnh là đen trắng, cả nhà cùng . Hứa Mặc ở thời điểm vẫn là một thiếu niên mười mấy tuổi, mặc áo ba lỗ trắng và quần vải cotton rộng thùng thình, mím môi, biểu cảm nghiêm túc.
ánh mắt Dung Thiển, kìm thu hút bởi một bức ảnh khác.
Vì bức ảnh đó, Thẩm Ngật.
Thực chính vẫn là Hứa Mặc, ống kính, hai tay đặt tự nhiên hai bên, đến híp cả mắt.
Còn Thẩm Ngật, chỉ là một hình nền.
Nhìn bức ảnh, nơi chụp là một văn phòng, góc tường cây xanh, và Thẩm Ngật đang bàn việc ký văn kiện.
Lúc hơn hai mươi tuổi, mặc vest, ống tay áo hai bên kéo lên một chút, để lộ một đoạn cổ tay.
Trong tay cầm một cây bút máy màu vàng, thần sắc nghiêm cẩn, cảm giác như một vị quân vương đang phê duyệt tấu chương.
Dung Thiển khỏi mỉm , vô tình một cảm giác thành tựu như trưởng thành editor:bemeobosua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-49-1.html.]
“Ông ơi, ông là ai ?”
Dung Thiển chỉ Thẩm Ngật trong ảnh hỏi ông.
Ông lão liếc một cái, :
“Bức ảnh gửi về cùng với thư. Vị , là ông chủ của nó.”
“Vậy ông nhiều về ?”
Dung Thiển nhịn hỏi.
Ông lão lắc đầu, bày tỏ . Dung Thiển dù thấy tiếc nuối, nhưng cũng thấy bình thường.
Cầm lấy bức ảnh , Dung Thiển luôn nỡ đặt xuống. Mặc dù chiếm nhiều diện tích nhất trong ảnh là Hứa Mặc, nhưng cô chỉ thấy Thẩm Ngật.
“Cháu thích bức ảnh ?”
Ông lão nhận sự quyến luyến trong mắt cô.
Dung Thiển thể đoán ông lão hỏi là tặng ảnh cho cô, nhưng cô thấy tiện. Tuy nhiên tâm tư nhỏ bé của cô, ông lão thấu ngay.
Cuối cùng, ông vẫn tặng bức ảnh cho Dung Thiển.
Chỉ là nghĩ đến hai , ông lão kìm lau nước mắt. Lúc đó ông còn nhỏ, chỉ hai là thương ông nhất.
“Ông ơi, ông đón ông về nhà ?”
Dung Thiển tặng ông một món quà.
Ông lão cay đắng:
“Muốn chứ, nhưng mà đón đây?”
“Ông đang ở cục cảnh sát.”