Chương 33: Không cần báo, chính là cảnh sát (1)
Dung Thiển chạy đến nhiều nơi tìm manh mối, là vô ích.
Dung Thiển nhờ Thẩm Ngật dẫn trường học, đến ký túc xá của Trần Thi Ý. Lúc đó, cô tìm thấy một cuốn sổ ghi chú còn lưu vết hằn chữ. Cô dùng bút chì tô lên cuốn sổ, và một dòng chữ là một địa chỉ.
Đây là địa chỉ Trần Thi Ý giấy ghi chú khi điện thoại và ghi địa chỉ. Tờ giấy địa chỉ đó cô xé .
Và bây giờ, nơi Dung Thiển lái xe đến, chính là địa chỉ .
Trước khi xuống xe, Dung Thiển qua kế hoạch với họ:
“ và Thẩm Ngật sẽ gõ cửa . Đợi bên trong mở cửa, các lập tức xông ! Phòng ngủ, phòng chứa đồ, hãy tìm kiếm từ những nơi . Nhớ kỹ, nhanh!”
Mấy căng thẳng gật đầu.
Thế là, theo đúng kế hoạch, Dung Thiển và Thẩm Ngật gõ cửa. Chẳng mấy chốc, một giúp việc mở cửa:
“Xin hỏi hai tìm ai…..Á!”
Không đợi giúp việc kịp hỏi, Lâm Phong, Lục Tuyên và Jessini mạnh mẽ đẩy cô và xông nhà!
Người giúp việc kêu lên kinh hãi editor:bemeobosua. Chủ nhà phiền nên . Đó là một đàn ông da trắng trung niên đeo kính gọng vàng. Jessini thấy, liền lớn tiếng với Dung Thiển:
“Là ! Chính là !”
Dung Thiển vẫy tay với Jessini, hiệu cho phòng tìm kiếm .
“Các là ai? Tất cả im, sẽ báo cảnh sát!”
Leon Leif cảnh cáo, sắc mặt xanh mét. Người giúp việc thì vớ lấy cái chổi, che chắn mặt chủ nhân.
Dung Thiển phí lời với , hỏi thẳng:
“Trần Thi Ý ? Cô gái trẻ Trung Quốc đó ông giấu ở ?”
“ cô đang gì! Mau bảo của cô ngay, nếu sẽ báo cảnh sát!”
Leon Leif nhấc ống lên, nhưng thấy bấm , chỉ lớn tiếng đe dọa cô.
Dung Thiển lạnh một tiếng:
“Báo , dám báo?”
“Cô nghĩ dám ? Một đám nước ngoài, dám chạy đến quốc gia khác gây rối, nhất định sẽ tống các tù!”
Leon Leif như tìm chỗ dựa, bấm !
Chỉ là cuộc gọi báo cảnh sát kịp thực hiện, ống giật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-33-1.html.]
Leon Leif ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt trong veo nhưng sắc bén của thiếu niên.
“Dung Thiển! Tìm hết , !”
Lâm Phong hoảng hốt chạy , Lục Tuyên và Jessini phía đều lắc đầu, ý tìm thấy.
“Các xong đời , cho các , hôm nay ai thoát ! nhất định tống các tù!”
Leon Leif cương cổ lên, lệnh cho giúp việc mau chóng khóa cửa , đừng để họ chạy thoát!
Người giúp việc cầm chổi định đóng cửa, nhưng Dung Thiển chặn . Chỉ thấy Dung Thiển hề hoảng sợ, cô :
“Vội gì? Cửa đương nhiên khóa, nhưng cần cô tay.”
Dung Thiển hiệu bằng mắt cho Lâm Phong và những khác, :
“Các ngoài , đóng cửa và canh giữ ở cửa là .”
“Dung Thiển, cô tự tin thế ? Có nhầm ?”
Lâm Phong run sợ. Điều sợ là tìm nhầm , lúc đó náo loạn đến sở cảnh sát, họ sẽ c.h.ế.t kịp ngáp.
Dung Thiển với ba chữ:
“Tin tưởng .”
Ba chữ “Tin tưởng ” dường như sức mạnh ma thuật. Lâm Phong và mấy xong như uống t.h.u.ố.c an thần, ngay lập tức yên tâm, theo lời Dung Thiển dặn dò.
“Thẩm Ngật, em cũng ngoài .”
Dung Thiển cũng hiệu với Thẩm Ngật, đang kiềm chế hành động của Leon Leif.
Thẩm Ngật do dự ba giây, cuối cùng vẫn chọn tin cô, và bước ngoài.
Sau khi cửa đóng , trong nhà chỉ còn Dung Thiển, một đối diện với hai chủ tớ .
Leon Leif thấy đám đàn ông đều hết, chỉ còn một phụ nữ gầy yếu, lòng tự tin của bỗng chốc bùng nổ. Một phụ nữ thì gì đáng sợ?
Leon Leif lập tức nhấc điện thoại bàn lên, định gọi báo cảnh sát. Ngay lúc đó, một vật lạnh lẽo cứng rắn chạm trán .
Toàn Leon Leif cứng đờ. Hắn kinh hãi đầu lên, là một khẩu hàng nóng!
Dung Thiển ném một chiếc còng tay lên bàn, họng s.ú.n.g chĩa trán , :
“Không cần báo nữa, chính là cảnh sát. Đừng tưởng rằng chuyển , ông thể kê cao gối mà ngủ.”