Ảnh Đế Luôn Muốn Mưu Đồ Bất Chính Với Tôi - Chương 30 (1)

Cập nhật lúc: 2025-09-29 10:14:18
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 30: Cơn đau đầu tái phát (1)

 

đồ bỏ quên ở trường, lấy một lát, cô lên nhà .”

 

Thẩm Ngật xe đạp, đợi Dung Thiển đến cửa mới với cô. Ban đầu Dung Thiển kịp phản ứng, theo bản năng

 

“Được.”

 

Và đợi đến khi Thẩm Ngật ngược con đường , Dung Thiển mới chậm chạp nhận . khi cô chặn , thì quá muộn. Thẩm Ngật như một thiếu niên cưỡi gió, thoáng chốc mất hút.

 

Dung Thiển đau đầu ôm trán, bực bội

 

“Thằng nhóc , việc gì mà thông minh thế gì?”

 

Dung Thiển cần đoán cũng , Thẩm Ngật nhà hàng để tìm Lục Tuyên và Lâm Phong. Không cái đầu thằng nhóc lớn lên kiểu gì, cô giả vờ như chuyện gì , mà vẫn chuyện giấu ?

 

Hơn nữa, càng quá đáng hơn, vì để đ.á.n.h lạc hướng cô, giả vờ như chuyện gì mà đưa cô về nhà suốt quãng đường?

Dung Thiển hoài nghi sâu sắc về khả năng nghiệp vụ của giảm sút. Xem , ngày tháng an nhàn quả nhiên nên kéo dài, dễ ảnh hưởng đến trí thông minh và khả năng phán đoán.

 

Sau khi tinh thần chiến đấu kích hoạt, Dung Thiển hừng hực khí thế chạy lên lầu. Kết quả, khoảnh khắc thấy cánh cửa phòng mở toang, Dung Thiển ngay lập tức như điện giật. Đồng tử co rút , cả cô cứng đờ.

 

Trong nhà... !

Trong phòng bật đèn, nhưng ánh đèn ở cầu thang sáng, cộng thêm đêm nay trăng tròn, ánh trăng chiếu qua cửa sổ hắt , cảnh tượng bên trong phòng hiện rõ mồn một.

 

Người đàn ông cúi đầu sofa, tư thế thoải mái. Áo vest cởi vứt tay vịn sofa, hai tay tùy ý đặt đùi. Một tay kẹp một điếu thuốc, điểm đỏ đang cháy nổi bật giữa đêm tối.

 

Một chiếc cốc thủy tinh bàn dùng gạt tàn. Nhìn lượng đầu thuốc, khó để nhận hút đây lâu .

Người đàn ông ngẩng đầu lên, Dung Thiển đang ở cửa đối mặt với ông .

 

Trong ánh đêm lờ mờ, đôi mắt lạnh lùng của đàn ông bao phủ một tầng u ám sâu thấy đáy. Vết sẹo mặt ông , dường như đang ám chỉ điều gì đó với cô.

 

Sắc mặt Dung Thiển trầm xuống, mặc dù tưởng tượng nhiều , nhưng Dung Thiển vẫn ngờ cô gặp ông  bằng cách .

Ông chính là cha của Thẩm Ngật — Thẩm Trì.

 

Bên phía nhà hàng, Lục Tuyên và Lâm Phong bước . Hai ban đầu hề nhận , nhưng vài bước, cả hai đột nhiên dừng .

 

Hai chậm rãi đầu , thì thấy Thẩm Ngật đang khoanh tay, dựa lưng tường ở cửa, họ chằm chằm.

Thảo nào họ đột nhiên cảm giác lạnh sống lưng như gai đ/âm, quả nhiên là !

 

“Nói chuyện chút ?”

 

Đôi môi mỏng của Thẩm Ngật khẽ mở, rõ ràng là giọng điệu thờ ơ, nhưng Lục Tuyên và Lâm Phong đều cảm nhận rõ ràng một áp lực vô hình đến từ một thiếu niên mười sáu tuổi gầy gò.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-30-1.html.]

Mặc dù Dung Thiển dặn dò họ đừng với Thẩm Ngật, nhưng chịu nổi sự tra hỏi của Thẩm Ngật, cả hai vẫn thành thật khai báo.

 

“Joseph dẫn theo một đám em đến nhà hàng, chuẩn gây rắc rối cho .” 

 

Câu cũng là Lâm Phong với Dung Thiển.

 

Điểm khác biệt duy nhất là từ “cô” thành “Thẩm Ngật”.

Sở dĩ Lâm Phong vội vàng chạy đến nhà hàng lúc đó là khiến Thẩm Ngật trốn một lát editor:bemeobosua. Kết quả phát hiện là Dung Thiển đến ca, vì Thẩm Ngật ở đây nên Lâm Phong cũng lo lắng.

 

Nào ngờ Lâm Phong nghĩ tới, Dung Thiển vặn hỏi đến cùng, hết cách, chỉ thể thật.

Ban đầu Lâm Phong định với Dung Thiển, sợ cô sẽ sợ hãi. Kết quả, hành động của Dung Thiển khi chuyện, suýt rớt quai hàm!

 

khi giải thích Dung Thiển gì với Thẩm Ngật, Lâm Phong hỏi Thẩm Ngật một chuyện .

 

“Thẩm Ngật, còn nhớ lâu với , Joseph dẫn chặn đường về nhà, nhưng vì ai đó đ.á.n.h nên đến ?”

 

Thẩm Ngật gật đầu: 

 

“Nhớ.” 

 

Cậu đoán điều gì .

Lâm Phong biểu cảm khoa trương

 

“Cậu dám tin ? Hóa là cô đ/ánh!”

 

“Ừm, tin.” 

 

Người bình tĩnh.

Lâm Phong vỗ vỗ vai Thẩm Ngật, giơ ngón cái lên, hai chữ: 

 

“Khâm phục!”

 

Thực nghiêm túc, Dung Thiển cũng gì ghê gớm.

Sau khi băng nhóm của Joseph đến, phục vụ bước tới tiếp đón. Chúng gây khó dễ đủ kiểu, cố tình gây chuyện vui.

 

Cho đến khi Dung Thiển ném một cuốn menu xuống bàn chúng, cả đám mới chịu im lặng.

Dung Thiển lúc đó kéo một cái ghế tới, xuống vắt chéo chân, ánh mắt s/ắc b/én cảnh cáo lướt qua , suốt cả quá trình chỉ một câu: 

 

“Hoặc là gọi món, hoặc là, cút!”

 

Khí thế đó, còn tưởng cô là đại ca băng đảng nào đó.

 

Vế/t th/ương của đám Joseph Dung Thiển đ.á.n.h vẫn còn, chúng dám càn, ngoan ngoãn gọi vài món, ăn mấy miếng, xám xịt mặt mày chạy mất.

 

Loading...