Chương 24: Bị cưỡng hôn (3)
Thẩm Ngật lắc đầu phủ nhận:
“ sẽ trách cô, vĩnh viễn . Chỉ là cô chuyện như , thể bàn bạc với một chút, cô tay quá nhẹ .”
Dung Thiển chớp chớp mắt, ý bé là, chê cô tay đủ mạnh ?
“Sau khi ông tỉnh thì khắp nơi tìm cô, kết quả rõ ràng , lúc đó cô rời , dù ông lật tung cả trang viên lên cũng tìm thấy một dấu vết nào của cô.”
Khi câu , Thẩm Ngật còn xen lẫn một chút oán giận vì cô từ biệt mà .
Dung Thiển ngượng:
“Sau đó thì ?”
“Mặc dù tìm thấy tung tích của cô, nhưng vết thương mặt ông là sự thật thể che giấu, cùng với bức tranh , tất cả đều chứng minh cô từng tồn tại.”
Nói đến đây, sắc mặt Thẩm Ngật dần trở nên khó coi:
“Sau , ông nghĩ cô chính là Nhan Thanh Dao.”
“Gì cơ?”
Thẩm Ngật siết chặt nắm đấm:
“Ông nghĩ Nhan Thanh Dao chết, chỉ là biến thành phụ nữ trong bức tranh của bà . Những năm qua, ông luôn cất giữ bức họa về cô, và cho đến bây giờ, vẫn đang tìm cô.”
Nghe đến đây, Dung Thiển cuối cùng cũng hiểu tại bé hoảng hốt như . Cậu sợ Mạnh Ngọc Hinh nhận cô, cho Thẩm Trì editor:bemeobosua. Tuy nhiên, phản ứng của Mạnh Ngọc Hinh sáng nay, rõ ràng cô từng xem bức tranh đó.
“Dù bây giờ cô xem, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thấy.”
Điều Thẩm Ngật lo lắng chính là điểm .
Dung Thiển vỗ vai , an ủi:
“Đừng sợ, binh đến tướng chặn, nước lên đắp đê. Dù phát hiện cũng chẳng gì đáng sợ, đừng lo lắng.”
Thẩm Ngật cô, ánh mắt kiên định :
“Ông xứng đáng sở hữu bức tranh đó. Sẽ một ngày, sẽ lấy nó, bất kể bằng cách nào.”
Dung Thiển khựng một chút. Chẳng lẽ, mua bí ẩn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-24-3.html.]
"ngốc nghếch lắm tiền"
bỏ sáu mươi triệu để mua bức tranh đó, chính là bé ?
“Ngay cả khi bức tranh đó đấu giá, dùng sáu mươi triệu mới mua , cũng đồng ý ?”
Dung Thiển thăm dò hỏi .
Câu trả lời của Thẩm Ngật chút do dự:
“Đồng ý. Trong lòng , bức tranh đó, vô giá.”
“Là vì đó là bức cuối cùng Nhan Thanh Dao vẽ ?”
Dung Thiển chỉ thể đoán như .
Thẩm Ngật phủ nhận:
“Không . Là vì, trong bức tranh đó, là cô.”
Dung Thiển ngờ bé thẳng thắn như . Xem , cô thực sự quan trọng trong lòng , chắc là coi cô như .
“Để đề phòng bất trắc, Dung Thiển, hy vọng cô thể hạn chế ngoài.”
Thẩm Ngật dặn dò cô.
Dung Thiển nhướn mày, cô khoanh hai tay , thích thú hỏi:
“Cậu gọi là gì?”
“Gọi tên cô, gì sai ?”
“Đương nhiên là sai . Cậu gọi là chị, cùng lắm thì gọi chị Dung Thiển cũng , thể gọi thẳng tên như thế?!”
Dung Thiển thấy cần thiết nhắc nhở bé, đây là lễ nghi cơ bản, thứ bậc quan trọng! Trai trẻ hơn tuổi gọi chị, thấy tâm tư hoang dã đó!
Thẩm Ngật mím môi, rõ ràng là , cuối cùng nghĩ một cách dung hòa:
“Vậy, sẽ gọi cô là A Thiển.”
“A Thiển.”
Cậu cô, gọi cô một tiếng.
Dung Thiển thấy tiếng A Thiển , lập tức sững sờ. Ký ức cô bỗng chốc về đầu tiên gặp bé, lúc đó, bé cũng gọi cô là A Thiển. Hóa , cách gọi , là bắt đầu từ lúc ...