Chương 17: Bởi vì cô là quan trọng nhất đối với bé (2)
Thế nhưng, câu trả lời của Từ Chi Vi, khiến Dung Thiển thất vọng đến tận cùng.
“ xin , .”
Từ Chi Vi lắc đầu. Ông quả thực , chỉ là ông đột nhiên hỏi ngược Dung Thiển,
“Tại cô nghĩ, chuyện của thằng bé?”
Dung Thiển bĩu môi, miễn cư/ỡng :
“Không là nghĩ, mà là còn lựa chọn nào khác, chỉ thể hỏi ông.”
“ và nó, còn liên lạc từ mấy chục năm .”
Từ Chi Vi , ánh mắt tối sầm . Ông chậm rãi mở lời:
“ là một kẻ t/iểu n/hân vô l/iêm s/ỉ, tư cách gặp nó.”
“Ý ông là ?”
Dung Thiển ẩn tình phía .
Từ Chi Vi chút giằng co, nhưng cuối cùng, ông vẫn thở dài một , thất thần :
“Năm đó, để trả t/hù Thẩm Trì, cũng bắt đầu dùng thủ đoạn. Thế nên, nghĩ đến chuyện lợi dụng thằng bé...”
“Ông lợi dụng Thẩm Ngật? Ông lợi dụng bé gì?”
Giọng Dung Thiển bắt đầu trở nên nghiêm khắc. Lợi dụng một đứa trẻ, quả nhiên là hành vi mà ông thể !
Dung Thiển xem như hiểu, những xung quanh Thẩm Ngật, lấy một . Ai nấy đều tính toán chi li, một ai đối xử chân thành với bé!
“ xin . Sau khi Thanh Dao ch/ết, mất lý trí. H/ận th/ù che mờ đôi mắt . chỉ tr/ả th/ù Thẩm Trì, để báo th/ù cho cô .”
Có lẽ là tuổi thọ gần kề, gần đây Từ Chi Vi thường xuyên nhớ chuyện cũ, điều đó càng khiến ông cảm thấy với đứa trẻ Thẩm Ngật.
Dung Thiển bỗng dưng thấy một cơn giận bốc lên. Những , thể ích kỷ đến thế?
“ cũng còn ước nguyện gì nhiều, chỉ khi nhắm mắt, thu hồi bức tranh cuối cùng của Thanh Dao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-17-2.html.]
Từ Chi Vi , cầm lấy một chiếc điều khiển từ xa nhỏ.
Ông nhấn một nút, Dung Thiển liền thấy tấm rèm cửa sổ bên cạnh từ từ kéo sang hai bên editor:bemeobosua. Phía rèm là một tủ trưng bày bằng kính, bên trong bày biện nhiều tác phẩm, bức tranh của cô cũng trong đó.
Dung Thiển tiến gần. Xét về phong cách hội họa, những bức tranh đều xuất phát từ một , cần nghĩ cũng là của Nhan Thanh Dao.
Nhìn từ những tác phẩm , khó để nhận , những tác phẩm thời kỳ đầu của Nhan Thanh Dao tràn ngập màu sắc.
Đến những bức về , màu sắc ngày càng u ám. Dung Thiển tuy hiểu nghệ thuật, nhưng vẫn thể thấy rõ, những bức tranh chắc chắn là tác phẩm nghệ thuật giá trị.
Dung Thiển xem từng bức một, đến khi thấy bức cuối cùng, cô sững sờ. Khoảnh khắc đó, vô hình ảnh và ký ức trào dâng trong lòng, khiến Dung Thiển khỏi cay mũi.
Trên bức tranh đó, là Thẩm Ngật, Thẩm Ngật 12 tuổi...
Thiếu niên trong tranh một trong vườn, vài cánh bướm bay lượn quanh bé, nhưng bé hề để ý, trông như đang thẫn thờ. Ánh mắt lạc lõng, cô đ/ộc, tĩnh lặng, trầm mặc, đó là cảm giác bức tranh mang cho xem.
Dung Thiển đột nhiên ôm lấy bé. Vừa nghĩ đến đó, khi Dung Thiển hồn trở , cô áp s/át tủ kính, khóe mắt rưng rưng nước mắt nóng.
Từ Chi Vi :
“Nếu cô thích bức tranh , thể tặng cho cô.”
“Thật ?”
Dung Thiển lau nước mắt.
Từ Chi Vi khổ:
“ thể đền bù cho nó nữa . Cảm giác tội về nó bao trùm lấy lòng suốt những năm qua, từng tan biến. Nếu để cô vui vẻ, thể giảm bớt sự hổ thẹn của với nó, sẵn lòng thứ.”
“Bởi vì, cô là quan trọng nhất đối với bé.”
Người quan trọng nhất ư? Dung Thiển cảm thấy thật trào phúng. Người quan trọng nhất đối với bé, vô tình tổn thương bé sâu sắc nhất…
“Cô Dung, chuyện qua thể cứu vãn, nhưng ân tình của cô, sẽ khắc ghi trong lòng.”
Trước khi Dung Thiển rời , Từ Chi Vi với cô:
“ cô sự đề phòng với , cô nghĩ cũng là chuyện đương nhiên. Mặc dù chuyện gì xảy với cô, nhưng nếu cô thể gặp Thẩm Ngật, ơn phiền cô giúp nhắn một câu ?”
“Nói với nó lời xin , và cả lời cảm ơn nữa...”