Ảnh Đế Luôn Muốn Mưu Đồ Bất Chính Với Tôi - Chương 143 (1)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 10:43:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 143: Đưa lịch sử trở quỹ đạo chính xác (1)

 

Từ Dương kìm mà đến tìm Dung Thiển.

 

Kể từ khi chia tay ở Hồng Kông, mỗi một ngả, Từ Dương luôn kiểm soát bản mà nhớ đến cô, thế là, nhân lúc hôm nay việc gì, Từ Dương lái xe đến tìm cô.

 

Nào ngờ lái đến cổng đồn cảnh sát, liền thấy Dung Thiển cùng một đàn ông lên xe.

 

đến đúng lúc, nên đàn ông đó trông như thế nào, chỉ , đàn ông đó cao ráo mảnh khảnh, sánh ngang mẫu, toát khí chất công tử quý tộc, tuyệt đối thường.

 

Từ Dương sững sờ.

 

 “ đó, là ai?”

 

Trong xe bên , Dung Thiển xe vẫn nắm tay Thẩm Ngật, nỡ buông , trong mắt cô lúc chỉ Thẩm Ngật, ngay cả cô lên xe gì, lái xe là ai cũng để ý.

 

Cho đến khi giọng của Thẩm Thư Hoài truyền đến từ ghế lái: 

 

“Cô Dung, cô hẳn là kinh ngạc , lúc mới gặp cũng kinh ngạc đến nỗi khép miệng .”

 

Thấy Thẩm Thư Hoài, Dung Thiển mới hồn: 

 

“Anh, Thẩm Ngật trở về ?”

 

Câu hỏi thiếu logic cơ bản, nhưng Dung Thiển lúc thể bình tĩnh lắm .

Thẩm Thư Hoài

 

, trở về lúc hai giờ sáng, lúc đó còn tưởng đang mơ.”

 

“Thẩm Ngật, rốt cuộc chuyện là thế nào?” 

 

Dung Thiển cuối cùng cũng nhớ để hỏi .

Cô quan sát kỹ lưỡng , là thật việc thật, đàn ông , chính là Thẩm Ngật mà cô ngày đêm mong nhớ!

 

Hơn nữa, lúc , hẳn là 32 tuổi, sự trầm và trưởng thành giữa lông mày, thể thấy rõ.

Thẩm Ngật nắm tay cô, ánh mắt nghi ngờ của Dung Thiển, Thẩm Ngật từ từ một câu: 

 

“A Thiển, vẫn luôn ở bên em.”

 

“Hả?” 

 

Dung Thiển hiểu, ở bên cô là ý gì?

Thẩm Ngật nhẹ nhàng

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-143-1.html.]

“Em còn nhớ, lời em với ? Lúc em còn nhỏ, thường xuyên những hành động kỳ lạ, còn xem bói, xem bói , bên cạnh em, một vị thần hộ mệnh editor:bemeobosua.”

 

“Em nhớ!” 

 

Dung Thiển đương nhiên nhớ, nhưng đó là chuyện thời thơ ấu của cô , tại lúc nhắc đến?

Thẩm Ngật với cô:

 

“Đó là .”

 

“Anh?” 

 

Dung Thiển mơ hồ.

 

Thẩm Ngật gật đầu: 

 

“A Thiển, lẽ em , từ khoảnh khắc em sinh , ở bên cạnh em .”

 

“Anh, đang thật ?” 

 

Dung Thiển kinh ngạc há hốc mồm, chuyện như , thể xảy ?

Thẩm Ngật bình tĩnh

 

“A Thiển, em còn nhớ, tấm ảnh em mang đến cho chứ.”

 

“Tấm ảnh? Chẳng lẽ là!” 

 

Dung Thiển bừng tỉnh.

Thẩm Ngật gật đầu, khẳng định suy đoán của cô: 

 

, cũng giống em, lúc rơi xuống biển, tay vẫn nắm chặt tấm ảnh em đưa cho , khi chìm xuống đáy biển, ý thức sắp hôn mê, tấm ảnh đó, ngay mắt , hóa thành tro tàn.”

 

“Rồi nữa?” 

 

Dung Thiển nóng lòng hỏi.

Thẩm Ngật ung dung tiếp: 

 

“Sau đó, đợi đến khi mở mắt nữa, liền phát hiện mắc kẹt trong một gian hỗn độn, tương tự như khe nứt của thời gian.”

 

Dung Thiển càng lúc càng thấy thể tin , cách khác, Thẩm Ngật giống cô, mở mắt liền thấy xuyên đến một thời đại khác, mà là mắc kẹt!

 

“Bởi vì nghịch lý thời gian.” 

 

Thẩm Ngật nhẹ, giải thích: 

 

“Em thể xuyên đến thời của , bởi vì, đó là chuyện xảy , còn , là xuyên đến tương lai, lúc đó, tương lai xảy .”

Loading...