Chương 136: Em còn hôn, (1)
“Nào, cẩn thận nóng.”
Thẩm Ngật bưng một bát cháo, múc một muỗng đưa lên miệng thổi nguội, mới đưa miệng Dung Thiển, Dung Thiển ăn vài miếng, nhịn nhịn .
“Cười gì?”
Rút một tờ khăn giấy lau miệng cho cô, Thẩm Ngật kiên nhẫn, đợi cô xong mới tiếp tục đút.
Dung Thiển :
“Em đột nhiên nhớ , từ lúc em hai tuổi tự cầm muỗng ăn, còn khác đút ăn nữa .”
Thẩm Ngật nghiêm túc :
“Vậy đút cho em ăn, vẫn là vinh hạnh của .”
“Đó là điều hiển nhiên mà!”
Dung Thiển nhướn mày với , Thẩm Ngật nhịn lắc đầu bật .
, Thẩm Ngật từng cô kể nhiều về chuyện thời thơ ấu của , lúc chủ đề mở , Thẩm Ngật khỏi chút tò mò.
Dung Thiển về thời thơ ấu của , vẫn khá đắc ý.
Cô kiêu ngạo :
“Theo em kể, hồi nhỏ em bao giờ khiến bà bận tâm, ăn uống đàng hoàng, ngủ cũng cần bà dỗ dành, hồi nhỏ em tự chăm sóc bản , cho em còn chút cảm giác thành tựu nào khi nuôi con.”
“Đó là vì, A Thiển của chúng từ nhỏ thông minh.”
Thẩm Ngật xoa đầu cô, giọng điệu đầy tự hào.
Dung Thiển lúc thần bí với một câu:
“ em , hồi nhỏ em âm dương nhãn, thể thấy ma quỷ!”
“Ma quỷ?”
Vẻ mặt Thẩm Ngật kỳ lạ, chủ đề , dường như rẽ ngang đột ngột?
Dung Thiển thấy tin , ha ha lớn:
“Anh tin chứ? Ôi, đời ma quỷ , nhưng em em , hồi nhỏ em đúng là nhiều hành động kỳ quặc."
“Nói ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-136-1.html.]
Thẩm Ngật khá tò mò.
Dung Thiển nghĩ một lát mới :
“Ví dụ như, thường xuyên với nơi , cũng vẫy tay với khí, giống như bế."
“Còn nữa là buổi tối ngủ, rõ ràng đang chơi đồ chơi trong phòng khách, đột nhiên chạy phòng, tự đắp chăn ngủ, cứ như đang gọi em , thấy kỳ lạ editor:bemeobosua?”
“Quả thật kỳ lạ.”
Thẩm Ngật cũng từng , trẻ con thể thấy những thứ mà lớn thấy .
Dung Thiển :
“Sau , em còn đưa em xem bói, kết quả, đoán xem, vị thầy bói đó gì về em?”
Dung Thiển chuyện kích thích sự tò mò, nếu là khác, sớm kiềm chế , nóng lòng tiếp , nhưng Thẩm Ngật tỏ vẻ ung dung bình tĩnh, ngược khiến Dung Thiển mất kiên nhẫn.
Thế là đợi Thẩm Ngật hỏi, Dung Thiển tự công bố:
“Vị thầy bói đó , bên cạnh em, một vị thần hộ mệnh, luôn thầm lặng bảo vệ em, còn , vị thần hộ mệnh đó, chính là chân mệnh thiên tử của em đó!”
“Vậy là ?”
Thẩm Ngật hề khiêm tốn .
Dung Thiển trêu chọc :
“Anh Thẩm, vẻ mặt dày đó nha!”
“Em còn hôn, ?”
Thẩm Ngật , nghiêm túc chỉ má .
Dung Thiển mím môi trộm, chồm tới nhanh chóng hôn một cái lên má , kết quả do động tác quá mạnh, kéo theo vết thương lưng, Dung Thiển kêu đau một tiếng,
“Chậc!”
Thẩm Ngật giật , hoảng hốt đặt bát xuống bàn, liền lập tức hỏi cô:
“Sao ? Đau ở ?”
“Cả đám đàn ông to lớn đối phó với một cô gái yếu ớt như em thì thôi , còn giở trò đ.á.n.h lén từ phía , thật là đàn ông!”
Dung Thiển c.h.ử.i rủa, cô xoa xoa vai, lộ vẻ mặt đáng thương với Thẩm Ngật:
“Lưng em đau, giúp em xoa bóp một chút .”