Chương 131: Con đến để nhảy xuống biển (1)
Mặc dù Dung Tập Ôn chỉ cô mới cứu Thẩm Ngật, nhưng Dung Thiển đến giờ vẫn , rốt cuộc cứu bằng cách nào?
Dung Tập Ôn nhận cô đang nghĩ gì, lấy từ trong túi một tấm ảnh đưa cho cô:
“Con xem, trong tấm ảnh , con thấy quen ?”
Dung Thiển vẫn đang chìm trong sự lo lắng về cách cứu Thẩm Ngật, căn bản tâm trạng để xem, cô liếc mắt qua bằng khóe mắt, kết quả, khi rõ đó là gì, Dung Thiển chợt giật mạnh tấm ảnh !
Cô kinh ngạc hỏi Dung Tập Ôn:
“Ba! Sao ba ảnh của con?!”
Chỉ thấy tấm ảnh cũ kỹ đó, ngoài Dung Thiển , còn một khác, là Thẩm Ngật.
Đây cũng là thứ hai Dung Thiển thấy ảnh chụp chung của và Thẩm Ngật.
Dung Thiển thấy, trong ảnh mặc một chiếc đầm hội lụa satin hở lưng màu đỏ, chân giày cao gót đính pha lê, mái tóc dài búi lên, đội một chiếc vương miện nạm kim cương.
Từ đầu đến chân, toát một khí chất cao quý lạnh lùng, hệt như một tiểu thư hào môn đang tham dự tiệc, nhảy múa trong sàn nhảy.
Và nhảy cùng cô, chính là Thẩm Ngật.
Thẩm Ngật trong bộ vest đen, đeo chiếc kính gọng vàng, một tay ôm ngang eo cô, tay còn nắm lấy tay cô, như đang dạy cô bước nhảy, ánh mắt cô dịu dàng đến tột cùng.
Hai trong ảnh khóe mày khóe mắt đều mang theo ý .
Dung Thiển cảm nhận một nỗi buồn man mác, cứ như thể, trong ảnh sắp chia ly, nên giây phút cuối cùng, đều chọn mỉm đối diện với , mỉm nhảy xong điệu nhảy cuối cùng …
Chỉ nghĩ đến đó thôi, mũi Dung Thiển cay cay.
Dung Tập Ôn với cô:
“Tấm ảnh , là Thẩm Ngật đưa cho ba, bảo ba chuyển giao cho con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-131-1.html.]
Trời đất chứng giám, những năm Dung Tập Ôn cất giấu tấm ảnh , con gái , từ từ lớn lên trở thành phụ nữ trong ảnh, tâm trạng thế nào đây?
Đây là con gái ruột của , kết quả con gái còn đời, đối diện với sự thật con gái đang khoác vai bá cổ với một đàn ông khác?
Tâm trạng , dùng từ ngổn ngang cũng đủ để diễn tả!
“Anh đang đợi con…”
Dung Thiển một cảm giác khó tả.
Thấy con gái tấm ảnh lộ vẻ mặt nhung nhớ như , trong lòng Dung Tập Ôn khó chịu.
Người đàn ông , là con gái yêu thích, nhưng nếu yêu cuối cùng thể về bên thì còn đỡ.
Vấn đề là, họ, thể nào ở bên …
Nghĩ đến đây, Dung Tập Ôn nhịn thở dài một , với Dung Thiển:
“Đây là tấm ảnh cuối cùng, cũng là cuối cùng con xuyên về quá khứ, con gái, nắm bắt cơ hội, nhất định cứu !”
“, ba, rốt cuộc con cứu bằng cách nào?”
Dung Thiển nắm chặt tấm ảnh trong tay.
Dung Tập Ôn cảm nhận sự giãy giụa và đau khổ của cô, vỗ vai cô, an ủi editor:bemeobosua:
“Cô bé ngốc, đừng vội, ba đây.”
Vẻ mặt Dung Tập Ôn trở nên nghiêm túc, trịnh trọng với cô: “Con nhất định cho , những gì sẽ xảy , tuyệt đối để đến con đường ép tự sát.
“Chỉ cần con thể báo cho , thể phòng ngừa , cũng sẽ đến mức bước đường cùng.”
Trong lòng Dung Thiển vẫn còn nghi ngờ, cô hỏi Dung Tập Ôn:
“Ba, rốt cuộc lá thư nặc danh đó là ai ? Thẩm Phong Nhiên ch.ết đúng ? Có khi đổi tên đổi họ, về tìm Thẩm Ngật báo thù?”
Tuy nhiên, câu trả lời của Dung Tập Ôn, khiến Dung Thiển thất vọng, bởi vì, cũng .
Dung Thiển cam tâm, cô sợ khi đến đó, vẫn giúp gì.