Chương 13: Người cô bảo vệ là (2)
Lúc đó Thẩm Ngật ho dữ dội, cuối cùng còn ho một ngụm m.á.u ngất .
Tối hôm Nhan Thanh Dao qua đời, Thẩm Trì u.ống r.ượu trong phòng cô , say đến mức mê man. Ánh mắt ông lướt qua, chợt chú ý đến chiếc giá vẽ phủ khăn trắng.
Ông Nhan Thanh Dao từng học mỹ thuật, nhưng từ khi lấy ông thì ít vẽ nữa.
Thẩm Trì loạng choạng tới, giật mạnh tấm vải trắng . Ông nheo mắt , cúi sát và phát hiện tranh là hình một thiên thần mặc váy trắng.
Thẩm Trì cứ ngỡ cô vẽ chính , nhưng kỹ , đó là khuôn mặt của một phụ nữ xa lạ.
Người phụ nữ trong tranh rạng rỡ như hoa, ánh mắt trong veo và sáng ngời, vương chút bụi trần. Nụ của editor:bemeobosua cô dường như khả năng chữa lành. Thẩm Trì chợt nghĩ, đây lẽ là hình ảnh Nhan Thanh Dao tự tưởng tượng về bản .
Tự tin, cởi mở, tràn đầy ánh dương.
Ngay lúc ông đang nghĩ như , Thẩm Trì đầu , thấy một phụ nữ đang mặt ông ,
“Thanh Dao?”
Thẩm Trì uống quá nhiều rượu, mắt rõ. Ông định thần một lúc, mới nhận , phụ nữ trông giống hệt thiên thần trong tranh.
Dung Thiển cũng thấy bức tranh giá vẽ. Nhan Thanh Dao thực sự coi cô là thiên thần.
Dung Thiển với cô rằng, cô lầm. Dung Thiển cô đây là thiên thần nhân từ nào cả. Cô luôn thù trả, trong mắt nhiều , cô chính là một nữ ma đầu.
“Cô là ai?”
Thẩm Trì xông tới chất vấn cô.
Dung Thiển hề né tránh. Ngay khoảnh khắc ông xông tới, Dung Thiển đ.á một cước. Thẩm Trì đang say mèm chịu nổi cú đ.á , quỳ rạp mặt Dung Thiển.
Dung Thiển túm lấy cổ áo ông , nhấc bổng lên, một lời mà giáng thẳng mấy cái t.át mặt ông . Dung Thiển nghi,ến răng ngh,iến lợi :
“Mấy cái t.át , là cái ông đ.á.n.h Thẩm Ngật, bây giờ trả cho ông!”
Nói , Dung Thiển đ,ập vỡ một chai bia, chĩa mảnh thủy tinh sắc bén mặt ông .
“Vết c.ắt , là Nhan Thanh Dao r.ạch. ông mỗi soi gương đều nhớ đến cô !”
Vừa dứt lời, Dung Thiển r.ạch một v,ết t/hương quá sâu cũng quá nông mặt ông .
Ý thức của Thẩm Trì mơ hồ, lơ mơ, mặc cho khác gì thì . Dung Thiển nuốt trôi cục tức , cô đ.ấm đ.á túi bụi ông !
Cuối cùng, Dung Thiển nhấc ông lên, đẩy mạnh tường, b.óp cổ ông , Dung Thiển hung dữ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-13-2.html.]
“Nếu gi.ết là ph.ạm ph.áp, b.ắn ch.ết ông !”
Phó Bá Trọng đợi ngoài cửa hồi lâu, thấy Dung Thiển vẫn , ông lo lắng tới lui, đột nhiên hối h/ận vì đồng ý cho Dung Thiển gặp Thẩm Trì.
cửa khóa bên trong, Phó Bá Trọng dù vội cũng vô ích. lúc Phó Bá Trọng định gõ cửa, Dung Thiển bước .
“Cô Dung, cô chứ?”
Phó Bá Trọng vội hỏi.
Dung Thiển bàn tay , :
“Tay đau.”
“Hắn, đ.ánh tay cô ư?”
Phó Bá Trọng giận dữ, màng đến những chuyện khác, hầm hầm , định bụng đòi công bằng cho cô.
Kết quả, xông , Phó Bá Trọng sững sờ.
Đây, là cô đ.á.n.h ư?
Dung Thiển quan tâm đến sống ch.ết của Thẩm Trì. Thẩm Ngật vẫn đang giường, hôn mê bất tỉnh, cô đến canh chừng bé.
Và Thẩm Ngật, ngủ li bì một ngày một đêm vẫn tỉnh.
“Cô Dung, cô nghỉ , để chăm sóc bé là ,”
Phó Bá Trọng khuyên cô.
Dung Thiển lắc đầu,
“Không , đợi bé tỉnh sẽ nghỉ.”
Dung Thiển hy vọng bé tỉnh dậy là thể thấy , và cũng hy vọng bản thể an ủi bé.
Trong suốt thời gian Thẩm Ngật hôn mê, căn phòng còn tiếng đàn piano nữa. Dung Thiển thấy editor:bemeobosua khá nhớ, cô bước đến cây đàn piano, mở nắp đậy, tùy ý nhấn vài phím trắng, tiếng đàn vẫn êm tai như .
Dung Thiển thở dài, ánh mắt kìm rơi Thẩm Ngật, đáy mắt là sự lo lắng và phiền muộn thể che giấu.
Đứa bé tỉnh phát hiện ch.ết, sẽ đau khổ đến mức nào…
lúc , Dung Thiển thấy tiếng bấm máy ảnh, ánh đèn flash lóa mắt. Dung Thiển theo phản xạ nhắm mắt .
Khi cô mở mắt , cô thấy đang một chiếc ghế đẩu nhỏ, tay đang cầm một phần oden nóng hổi.
Dung Thiển vẫn kịp phản ứng, đầu óc trống rỗng.
Sau đó, Dung Thiển đầu , thấy một cô bé đang l.i.ế.m kem que, mỉm với cô.