Chương 13: Người cô bảo vệ là (1)
Khi Nhan Thanh Dao đưa lên xe cứu thương, Dung Thiển thấy cô là m/áu.
Theo lời Phó Bá Trọng, lúc đó Thẩm Trì nổi cơn thịnh nộ, đ.ập vỡ một chiếc ghế. Ông dạy cho cô một bài học, t/iện tay nhặt một khúc gỗ và đ.ánh thẳng mặt Nhan Thanh Dao.
ai ngờ rằng, khúc gỗ một chiếc đinh dài. Chiếc đinh s.ắc nh.ọn c.ào một v.ết th.ương dài mặt Nhan Thanh Dao, từ hốc mắt kéo xuống khóe môi.
M.áu lập tức nhuộm đỏ chiếc váy dài trắng tinh tì vết Nhan Thanh Dao đang mặc.
Khi Nhan Thanh Dao trở về từ bệnh viện, khuôn mặt cô băng bó dày cộp. Do vết c.ắt sâu đến tận khóe môi, Nhan Thanh Dao thể chuyện, ngay cả việc mở miệng cũng khó khăn, thức ăn chỉ thể ăn đồ lỏng.
Nghe khi Nhan Thanh Dao trở về, việc đầu tiên cô là đ.ập vỡ tất cả gương. Cô nhốt trong phòng cả ngày, gặp bất cứ ai.
Còn kẻ gây tội , Thẩm Trì, thì vẫn như chuyện gì, vẫn sớm về muộn, ngơ sự sống ch.ết của Nhan Thanh Dao.
Sau khi hủy dung, Nhan Thanh Dao còn mặc những chiếc váy trắng mà cô yêu thích nữa. Cô mặc đồ đen suốt ngày, tóc tai bù xù, hệt như một x.ác sống.
Nhan Thanh Dao thường xuyên nửa đêm, thậm chí còn một cô hầu gái dậy v.ệ s.inh sợ phát khiếp.
Sau đó, ai dám ngoài lúc nửa đêm nữa.
Dung Thiển sợ cô chuyện dại dột nên âm thầm theo dõi cô mỗi đêm.
Sự thật chứng minh, nỗi lo lắng của Dung Thiển là đúng. Tối hôm đó, cô thấy Nhan Thanh Dao thất thần, mất h.ồn bước lên mái nhà. Phải nhờ Dung Thiển nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô , kéo cô .
Ánh mắt Nhan Thanh Dao trống rỗng, như thể mất linh h.ồn, còn chút ánh sáng nào. Vết sẹo mặt cô thật đáng sợ, thậm chí còn gợi lên sự kinh hoàng, khiến sợ hãi.
Dung Thiển thấy, chỉ cảm thấy xót xa.
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô , lúc Nhan Thanh Dao mới choàng tỉnh như editor:bemeobosua thoát khỏi cơn mê. Cô hoảng sợ lùi , co ro góc tường, hai tay ôm đầu gối, cơ thể run rẩy ngừng, cho bất cứ ai đến gần.
Thấy cô hoảng sợ, Dung Thiển dám manh động nữa. Cô xuống ở một vị trí quá gần, canh chừng cô , định bụng đợi khi cô bình tĩnh thì chuyện.
Rất lâu , Dung Thiển mới thấy giọng yếu ớt của cô :
“ thật ghen tị với cô...”
Dung Thiển ngẩng đầu cô . Mái tóc rủ xuống che nửa khuôn mặt, làn da cô vốn trắng nõn, mái tóc đen dài thẳng mượt càng khiến cô trông chút rùng rợn khi kết hợp với đôi mắt mở to.
Dung Thiển chống cằm, tư thế thoải mái, giống như đang trò chuyện với một bạn cũ, cũng vì vết thương mặt cô mà đối xử khác biệt.
Dung Thiển uể oải :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-luon-muon-muu-do-bat-chinh-voi-toi/chuong-13-1.html.]
“ gì đáng để ghen tị?”
“Cô sống tự do.”
Nhan Thanh Dao cúi đầu đôi tay , lẩm bẩm:
“Từng, cũng từng tự do như thế...”
Dung Thiển suy ngẫm một chút, cô cái tự do mà cô nhắc đến thiên về nội tâm nhiều hơn.
“Cô là Thiên Thần ?”
Nhan Thanh Dao đột nhiên cô hỏi.
Dung Thiển sững sờ một lát, thiên thần? Dung Thiển , đây là đầu tiên gọi cô là thiên thần.
“ , cô bảo vệ là .”
Nhan Thanh Dao xong, dậy bỏ .
Dung Thiển theo bóng cô khuất dần, theo .
Lúc Dung Thiển hề , đây sẽ là cuối cùng cô gặp Nhan Thanh Dao…
Dung Thiển đáng lẽ đoán , ngay từ khoảnh khắc Nhan Thanh Dao chủ động hẹn gặp Thẩm Ngật, cô thấy gì đó . Thế mà lúc đó cô ngây thơ nghĩ rằng Nhan Thanh Dao thông suốt.
Cô theo bóng Thẩm Ngật càng lúc càng xa, cho đến khi bé biến mất ở góc rẽ.
Chỉ lát khi Thẩm Ngật phòng Nhan Thanh Dao, Dung Thiển thấy một tiếng động lớn, giống như vật gì đó rơi từ cao xuống, va chiếc xe.
Lúc đó Dung Thiển vô cớ một dự cảm, nhưng cô vẫn dám tin, cho đến khi bước đến cửa sổ xuống…
“A!”
Dưới lầu nhanh chóng vang lên những tiếng la hét kinh hoàng. Có lớn tiếng kêu:
“Phu nhân nh/ảy l/ầu !”
Nhan Thanh Dao nh/ảy lầ/u, mặt Thẩm Ngật, cô nhảy từ cửa sổ xuống, rơi trúng chiếc xe thể thao đắt tiền của Thẩm Trì. Búp bê sứ Nhan Thanh Dao, vốn luôn trông như một tượng đài sứ, cuối cùng v/ỡ /n.
Hôm đó cô mặc chiếc váy trắng mà cô yêu thích nhất, mái tóc đen xõa tung, mặt nở một nụ . Đó là đầu tiên Dung Thiển thấy cô , và cũng là cuối cùng.
Nghe lúc đó Thẩm Trì chạy , thấy chiếc xe yêu quý của ph/á h/ủy, ông chỉ hai từ:
“Xui xẻo!”
Phó Bá Trọng chạy đến phòng thì lúc thấy Thẩm Ngật trèo lên bậu cửa sổ, bé tuyệt vọng, liên tục gọi đừng . Phó Bá Trọng hoảng hốt, vội vàng ôm bé xuống…