Ảnh Đế Biết Thuật Đọc Tâm Điên Cuồng Vì Tôi - Chương 9: Fan của tôi á? Nhìn kiểu gì cũng không ra!
Cập nhật lúc: 2025-08-30 04:33:41
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Thời đang ăn uống ngon lành thì bỗng dưng một kẻ lạ hoắc ở nhảy bắt chuyện, cô tụt hết cả hứng. Cô khẽ ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh như băng, khiến cô trông càng thêm kiêu kỳ.
“Dị ứng cồn, thích tám chuyện, mang điện thoại, tên tuổi tiện tiết lộ. Anh còn gì hỏi nữa ?”
Gã cô dội cho một gáo nước lạnh mặt, sắc mặt lập tức đỏ bừng, cố gân cổ lên: “ cô mà, Ôn Thời, con ** lẳng lơ nổi tiếng trong showbiz chứ gì, bày đặt giả vờ thanh cao !”
Ôn Thời vốn dĩ định gây chuyện trong tiệc mừng thọ , nhưng cô là thể im chịu nhục. Nếu đến nước mà còn nhịn, thì thà cô cosplay Ninja Rùa cho !
Cô cầm cốc nước lên, hất thẳng mặt gã đàn ông : “Mày là cái thá gì mà dám lên giọng ở đây? Mặt chuột mày da, bụng bia một đống, chắc mỗi soi gương chính mày cũng nôn ọe đúng . Bà đây dù kén cá chọn canh thế nào cũng bao giờ ngó tới cái loại như mày , tởm!”
Thấy giơ tay lên, định vung nắm đấm, Ôn Thời nhanh như cắt chộp lấy cốc nước bàn bên cạnh, tạt thẳng đầu : “Mở to mắt mà xem đây là . Nếu còn tỉnh, bà đây ngại tạt thêm cho mày vài cốc nữa !”
Gã lúng túng lau mặt, rõ ràng là tỉnh rượu nhiều. Đây là tiệc mừng thọ bảy mươi của bà cụ nhà họ Ôn, cái chốn để săn gái. Nếu to chuyện, nhà họ Ôn chắc chắn sẽ tha cho .
“Mày cứ chờ đấy!” Hắn hậm hực ném một câu, lủi nhanh đám đông khi ai kịp để ý.
Ôn Thời hừ lạnh trong lòng: Chờ mày á? Mày nên cầu trời khấn phật là đừng bao giờ gặp tao thì hơn! Nếu nể mặt bà nội, hôm nay bà cho mày một trận nhừ tử !
Giang Trì Ấp đang định dậy can thiệp, thấy câu đó của cô thì nhịn , liền xuống ghế.
“ nhầm , đó là Ôn Thời hả?” Lư Minh kinh ngạc đến rớt cả quai hàm: "Sao cô mặt ở tiệc của nhà họ Ôn?”
Giang Trì Ấp lạnh lùng liếc qua cô: "Cô họ Ôn, xuất hiện ở tiệc nhà họ Ôn thì gì lạ?”
“Anh cô là nhà họ Ôn?” Lư Minh ghìm giọng , nhưng vì quá sốc mà giọng vẫn lạc : "Sao thể? Cô ở bàn chính !”
Giang Trì Ấp gì, chỉ cúi đầu khuấy bát canh của .
Anh cũng chắc chắn lắm, nhưng cái thái độ "nể mặt bà nội" ban nãy của Ôn Thời rõ ràng là giọng điệu của trong nhà, hơn nữa là con cháu dòng chính của nhà họ Ôn mới đúng…
“Hay cô là con cháu chi phụ của nhà họ Ôn?” Lư Minh bắt đầu tự biên tự diễn: "Nhà họ Ôn gia thế hiển hách như , thế thì mấy lời đồn về cô đều là bịa đặt hết ? Có gia thế khủng như thế, cô bao giờ vả mặt mấy đứa bôi nhọ nhỉ? Ai mà dám đụng cô nữa chứ?”
Giang Trì Ấp nhướng mày: "Cậu tò mò đến mức paparazzi , quản lý đúng là phí tài năng.”
“Thì chỉ tò mò thôi mà…”
“Im lặng mà ăn !”
Ở phía bên , Ôn Thời cả bàn chằm chằm như sinh vật lạ, mất hết cả hứng ăn uống. Cô liền dậy thẳng phòng nghỉ và ở lì trong đó cho đến khi bữa tiệc tàn mới lò dò ngoài.
Sảnh lớn giờ sáng đèn, khách khứa cũng về gần hết, chỉ còn bố và trai cô đang tiễn những vị khách cuối cùng.
Cô gần, chỉ lười biếng tựa một cây cột, tay nghịch nghịch chiếc áo choàng lông cáo.
“Vừa nãy em chạy thế?” Ôn Tĩnh Vân tới hỏi.
Ôn Thời lập tức thẳng , nở một nụ tươi rói: “Em ở trong phòng nghỉ ạ. Em sợ ở ngoài sẽ ngứa mắt.”
Cô cũng chẳng hiểu tại rén trai . Chẳng lẽ đây là cái gọi là "áp chế huyết thống" trong truyền thuyết?
Giang Trì Ấp lúc tới từ phía , tình cờ câu lẩm bẩm của cô, bất giác khẽ .
“Ôn tổng.” Anh lên tiếng chào Ôn Tĩnh Vân.
Nghe thấy giọng , Ôn Thời lập tức cứng đờ .
Ôn Tĩnh Vân Giang Trì Ấp, đáp: “Ngài Giang, định về ?”
“ .” Giang Trì Ấp đáp, liếc qua Ôn Thời: "Ôn lão sư cũng ở đây .”
Lão sư cái con khỉ, ai dám nhận là lão sư mặt chứ? Anh đang cà khịa đây mà!
Ôn Thời nghĩ thầm, nhưng ngoài mặt vẫn giữ một nụ xã giao tiêu chuẩn: “Chào Giang lão sư.”
Trong mắt Giang Trì Ấp ánh lên một tia ý : "Ôn lão sư khách sáo quá .”
Không là ảo giác của Ôn Thời , nhưng ba chữ “Ôn lão sư” hình như nhấn nhá kỹ.
“Nghe hai hợp tác, cần giới thiệu nữa.” Ôn Tĩnh Vân : "Tiểu Thời, em tiễn Giang .”
Ôn Thời c.h.ế.t sững. Em thể từ chối ?
Hiển nhiên là . Cô đành nở một nụ công nghiệp và giơ tay mời Giang Trì Ấp: “Vậy mời Giang lão sư lối .”
Chưa đến cửa, Ôn Thời thấy : “Ôn lão sư dừng bước ở đây .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-de-biet-thuat-doc-tam-dien-cuong-vi-toi-xypg/chuong-9-fan-cua-toi-a-nhin-kieu-gi-cung-khong-ra.html.]
Ôn Thời ngớ . Anh sợ ngoài paparazzi, chụp chung với ? Hay nghĩ còn ý đồ gì với ảnh?
Ôn Thời cảm thấy cạn lời, lạnh nhạt : "Vậy Giang lão sư thong thả."
Thôi ông tướng, hình tượng thần tượng trong lòng vỡ tan tành từ lâu . Bây giờ là Nữu Hỗ Lộc Thời*, cái cô Ôn Thời đây mê như điếu đổ, chạy theo cả ngày c.h.ế.t từ kiếp nào !
*Chú thích: Trend "Nữu Hỗ Lộc Thị" xuất phát từ phim "Chân Hoàn Truyện", dùng để chỉ những phụ nữ khi trải qua biến cố trở nên mạnh mẽ, sắc sảo và quyền lực hơn.
Giang Trì Ấp liền nhíu mày. Anh chỉ lo cô ăn mặc phong phanh, sợ cô ngoài lạnh nên mới , thế mà cô tự diễn cả một vở kịch trong đầu!
Hơn nữa, cái gì mà "hình tượng thần tượng"? Cô từng là fan của ?
Xin chứ, thật sự nhận điều đó một chút nào. Chỉ thấy cô ngày càng chán ghét thì !
Đây tính là một ca "fan thoát fan sang anti" điển hình nhỉ?
Giang Trì Ấp cũng giải thích thế nào, bởi ban đầu đúng là nhiều định kiến về cô, là của . Không trách cô ghét .
Đường đường là Ảnh đế Giang Trì Ấp, mà đột nhiên cảm thấy hụt hẫng chỉ vì mất một fan.
Anh kìm nén cảm xúc khó tả trong lòng, : "Hẹn gặp ." Rồi đẩy cửa bước ngoài.
Ôn Thời bĩu môi, xoay trở đại sảnh.
Sau khi tiễn hết khách, cả nhà cuối cùng cũng lên xe về.
Tống Dĩnh mệt lả một buổi tối dài, xe thả lỏng cơ thể, khẽ thở dài.
Ôn Thời thấy như thì xót, đặt tay lên lưng bà xoa nhẹ.
Ôn Khải Minh thì thấy ngứa mắt: “Hôm nay con thế? Đã bảo ăn mặc cho nó tử tế, mà con xem con mặc cái gì? Mất hết cả mặt mũi! Bố thấy con đúng là ngoài học thói hư tật , mau chóng nghỉ việc về nhà ngay!”
Chưa đợi Ôn Thời lên tiếng, Tống Dĩnh nổi đóa : “Về gì? Để tiếp tục trợ lý cho cái thằng vô tích sự bên chi thứ ba ?”
“Đó là em họ của Ôn Thời, em đừng gọi nó như thế!” Ôn Khải Minh sang trừng mắt với Ôn Thời: "Bố đang thương lượng với con . Nếu thích trợ lý thì chuyển sang công ty con cũng , nhưng đừng lông bông ngoài xã hội như thế nữa!”
Tống Dĩnh nhạt: “Tập đoàn sắp thành lập một công ty giải trí đúng ? Tiểu Thời thể ký hợp đồng với công ty nhà , chẳng cũng tính là ở công ty con ?”
Ôn Thời chỉ thầm.
Ôn Khải Minh thấy cô thì càng tức điên lên: “ thật hiểu nổi, cứ ở nó là ở đó bao giờ yên !”
“Yên ? Yên !” Tống Dĩnh đột nhiên mất kiểm soát, hét lên: “Ai mới là yên ? Không ông, của ông ? Tiểu Thời rốt cuộc gì sai mà các cứ nó biến mất cho khuất mắt! Vì nó là con gái? Hay vì trong nó chảy dòng m.á.u của nhà họ Tống?”
“Đủ !”
“Chưa đủ ! Hôm nay hỏi cho nhẽ, bao nhiêu năm nay rốt cuộc là vì cái gì!” Tống Dĩnh gào lên.
“Tống Dĩnh!” Ôn Khải Minh cũng hét .
Sợ Ôn Thời tiếp tục thấy cuộc cãi vã , Ôn Khải Minh lập tức bảo tài xế dừng xe và đuổi cô xuống: “Anh trai con ngay đấy, con đây đợi xe của nó .”
Không đợi Ôn Thời thêm lời nào, ông đóng sầm cửa xe , bỏ mặc cô một giữa đường trong đêm khuya.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
May mắn , Ôn Tĩnh Vân quả thực đang lái xe theo , thấy cô liền dừng : “Lên xe .”
Vừa bước xe, cảm nhận ấm, Ôn Thời liền rùng , kìm mà xoa xoa hai cánh tay.
Ôn Tĩnh Vân chỉnh nhiệt độ máy sưởi cao hơn một chút mới hỏi: “Có chuyện gì ?”
“Bố cãi , đuổi em xuống xe.”
Ôn Tĩnh Vân cau mày, cảm thấy bố quá.
vì vị trí của khá nhạy cảm, khó mà mở lời, chỉ im lặng một lúc : “Bố vấn đề của họ, liên quan đến em .”
“Em mà.” Ôn Thời mỉm với : "Anh trai cứ yên tâm, bây giờ em hiểu chuyện .”
Ôn Tĩnh Vân cô một lúc, gật đầu, gì thêm.
Ôn Thời tựa lưng ghế, nghĩ những lời , rõ ràng uẩn khúc gì đó trong quá khứ mà cô từng .
Nhìn cảnh bố sống với như mặt trăng với mặt trời bao năm qua, nếu gì khuất tất, cô mới thấy lạ.
Nhà họ Tống? Chẳng lẽ liên quan đến ông bà ngoại mất của cô ?
Ôn Thời cũng nghĩ nhiều lúc , dù thì sớm muộn gì cô cũng sẽ rõ chân tướng chuyện.