Dụ Cảnh Hàng ôm cô, để cô ngồi trên chân mình, nhìn cô: “ Em muốn có cuộc sống thế nào? Tự do, bình thường hay là khiêm tốn, ẩn dật? Chỉ cần em muốn là đều được.”
Chọn cách để chấp nhận thân phận còn hơn là cứ theo kiểu đối phó nhất thời.
Tề Chân nói: “Em, em không mong anh vì em mà làm điều gì ảnh hưởng nhiều quá, thực ra càng có những ngày như thế này thì em càng bị chai lì, không sợ nữa. Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên thôi …. được không?”
Cô ôm mặt anh, hôn anh.
Dụ Cảnh Hàng nhẹ nhàng nói: “Cho dù thế nào thì anh cũng sẽ để nó ảnh hưởng đến em ít nhất có thể.”
Tề Chân gật gật đầu, đúng là cô có hơi thả lỏng hơn một chút, bắt đầu chuẩn bị sinh nhật 36 tuổi cho Dụ Cảnh Hàng thôi.
Nhưng cô không biết phải mừng sinh nhật cho anh như thế nào.
Cô xem qua Weibo, hình như mọi năm sinh nhật Dụ Cảnh Hàng là sẽ có rất nhiều đồng nghiệp trong ngành gửi lời chúc.
Thể loại người gì cũng có, còn có người trêu anh lúc kết hôn, hỏi anh bao giờ thì mới được ôm bé trai bé gái.
Mê Truyện Dịch
Dụ Cảnh Hàng sắp xếp hành lý cho cô, nhân tiện hôn cô một cái, cô không nói gì ôm điện thoại né ra.
Người đàn ông lớn tuổi bị chê: “……”
Anh giơ tay ra sờ chán Tề Chân, xác nhận không sao nữa rồi thì cũng để kệ cô.
Thực ra cũng không có gì đáng để quan tâm cả.
Bọn họ đến Ba Thành gần như không mang theo gì cả, chỉ là mấy ngày nay Tề Chân đáng yêu quá, đến mức bạn học cũ của Dụ Cảnh Hàng còn tặng cho cô rất nhiều đồ.
Quà không quá quý giá, vậy nhưng đều là những món quà nhỏ rất có lòng, cô chơi rồi bày bừa ra khắp nơi.
Dụ Cảnh Hàng phải cúi người xuống lấy đồ cho cô, thậm chí anh còn phát hiện một chiếc gậy đựng kẹo mút hình chú heo trong chiếc tủ bếp.
Muốn ôm cô lên đánh cho một trận.
Vậy nhưng vừa quay qua thấy cô đi đôi tất trắng nằm trên chiếc thảm nhung hát líu lo là lại không thấy tức giận gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-632.html.]
May mà bé Chân chưa có thai, cô mà có thai thì anh thực sự không quản nổi cô mất.
Người đàn ông lớn tuổi đột nhiên thấy việc không có con cũng là một chuyện tốt, đến lúc có rồi anh sẽ bị làm phiền đến mức đau cả đầu mất.
Tề Chân đi đôi tất trắng, đạp xe đạp, hôm nay cô phải tự vận động rồi.
Cô đột nhiên nhìn Dụ Cảnh Hàng: “Nhìn anh làm gì?”
Sau đó cô chỉ im lặng co người lại, cụp tai lại, không nói gì.
Dụ Cảnh Hàng ôm cô vào lòng, vuốt ve cô một lúc, rất ngoan ngoãn.
….
Bọn họ vẫn lần lượt về đến Hải Thành như cũ.
Nhưng mà lần này Tề Chân có cẩn thận hơn, trước khi lên máy bay cô đeo khẩu trang, búi tóc lên đỉnh đầu, mượn kính râm của Dụ Cảnh Hàng đeo.
Ăn mặc rất nghiêm túc.
Tuy rằng không có Dụ Cảnh Hàng ở cạnh, sẽ không có quá nhiều người để ý đến cô. Vậy nhưng vẻ ngoài của cô đã lộ ra rồi, chỉ sợ là có người đứng chụp ảnh để tìm người.
Chỉ là chiếc kính râm của người đàn ông lớn tuổi kia hơi to so với cô, cứ trượt xuống sống mũi.
Tề Chân đợi học tỷ Trần đến đón cô ở sân bay.
Cô đeo kính râm, còn búi tóc cao, vậy nhưng vẫn rất dễ nhận ra, ít nhất thì với người quen đây là việc rất dễ dàng.
Cô thấy hơi lạ: “Tết mà chị không về nhà ạ?”
Học tỷ Trần cười nói: “Về rồi, bây giờ về để đi làm.”
Tề Chân biết, phần lớn công việc của học tỷ Trần là chăm sóc cô, vậy nên mới nói một cách bất đắc dĩ: “Em không biết, làm vậy phiền chị quá.”
Học tỷ Trần lái xe rất vững, nhìn cô bằng kính chiếu hậu, không nhịn được cười nói: “Có gì đâu chứ, làm công ăn lương mà.”
Tề Chân không nói gì.