Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ẩn Hôn Với Ảnh Đế - Chương 61:1

Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:41:28
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian ngưng đọng trong chớp mắt.

Tề Chân nhìn Lương Nhân, ngây thơ nói: “Đúng rồi.”

Lương Nhân trợn mắt há hốc mồm.

Lạc Lâm Trân nghe xong liền muốn đánh người, đứa trẻ hư bây giờ đều khiến người ta không kịp phòng bị như vậy à.

Bà Lạc nhíu mày nói: “Đứa nhỏ này……”

Lương Nhân lúng túng nói: “Cô gái nhỏ, lời không thể nói bậy, ngài Dụ đã có vợ.”

Tề Chân không nói.

Thật ra khi cô thấy có người nói cười vui vẻ vây quanh chồng cô, trong lòng cô cũng sẽ có chút kỳ lạ.

Có đôi khi cô cũng sẽ tức giận.

Vì sao cô không thể quang minh chính đại đi theo bên cạnh chồng mình.

Nhưng nhớ tới đó là sự bảo vệ của người lớn đối với cô, cô vẫn sẽ ngoan ngoãn như cũ.

Dụ Cảnh Hàng chậm rãi xoay chuyển nhẫn, bình tĩnh nói: “Đó là đối với bên ngoài.”

Tròng mắt Lương Nhân và ba cô ấy rớt đầy đất.

Tề Chân cúi đầu, đỏ mặt hít cái mũi.

Cô cho rằng Dụ Cảnh Hàng sẽ dấu diếm, không nghĩ tới anh sẽ dứt khoát thừa nhận.

Nếu không, có lẽ hôm nay anh đã không tới.

Lương Nhân mới biết được dân thất nghiệp lang thang là nói giỡn.

Người ta là hai vợ chồng ve vãn đánh yêu, cô ấy lẫn vào làm cái gì.

Người hầu bưng Coca lạnh đi đến, cô ngồi trở lại bên cạnh chồng, yên lặng cúi đầu uống Coca.

Lạc Lâm Trân muốn mắng cô hai câu, kết quả nắm không được cái đuôi của cô, bà ấy còn phải giả bộ ưu nhã.

Thôi vậy.

Tề Chân sặc nước, nước mắt lưng tròng, được chồng vỗ về.

Dụ Cảnh Hàng nhàn nhạt nói: “Nếu mọi người không ngại thì tôi sẽ nói thẳng. Tề Chân ở gia đình chồng trước kia của bà Lạc sống không tốt lắm, thậm chí sinh ra sợ hãi và bóng ma đối với hôn nhân.”

Anh chậm rãi nói: “Tôi hy vọng có thể dùng hết khả năng của mình khiến cô ấy vui vẻ, cũng kỳ vọng gia đình tiếp theo của bà Lạc sẽ không xảy ra chuyện như thế với Tề Chân.”

Anh dịu dàng thân sĩ, cười nói: “Cho dù cô ấy đã lớn lên gả chồng, nhưng chồng vĩnh viễn không thể thay thế mẹ của cô.”

Móng tay đỏ sậm của Lạc Lâm Trân khảm vào da thịt, miễn cưỡng cười nói: “Đúng, là sai lầm của tôi, nhưng mà tôi……”

Tề Chân uống Coca, nhẹ giọng nói: “Không sao, con không trách mẹ.”

Lạc Lâm Trân không cảm thấy vui mừng, ngược lại giống như nhanh chóng rơi vào khoảng không, rơi vào vực sâu rét lạnh.

Tề Chân là đứa con mà bất kể thế nào bà ấy cũng muốn mang đi, là đứa con duy nhất của bà ấy trong đời này.

Bà ấy oán cô cũng yêu cô, không hề nghi ngờ, Chân bảo là niềm an ủi duy nhất trong khoảng thời gian cô quạnh của bà.

Khi bà ấy thấy con gái nhỏ mặc váy ngủ, đứng dưới nắng sớm uống sữa bò, bà ấy đều mềm lòng.

Nhưng khi đứa nhỏ này từ từ trưởng thành, cô không chịu sự chi phối của mẹ nữa.

Khi cô phản nghịch, không nghe lời, thân cận với người khác mà lơ đi mẹ mình, sinh ra sự không ủng hộ đối với mẹ……

Đây là suy nghĩ rất phức tạp, bà ấy ghen ghét buồn bực.

Khi thấy Tề Chân nói chuyện với bà nội, mỗi tuần ăn vạ ở nhà bà nội không chịu trở về, tâm trạng của bà ấy đều là như thế.

Nhưng bà ấy vĩnh viễn sẽ không để con gái nhìn ra mình để ý.

Bởi vì Lạc Lâm Trân ở bất luận quan hệ gì, đều tuyệt đối không muốn hèn mọn, trừ phi người kia bị bà ấy coi như bụi đất, có thể không chút để ý.

61(2)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-611.html.]

Lương tổng rất nhanh phản ứng lại, ông ấy thật không nghĩ tới sẽ có màn này.

Lương Nhân miễn cưỡng cười nói: “Tình cảm của hai người nhất định rất tốt.”

Tề Chân suy nghĩ rồi nói: “Ừm……”

Dụ Cảnh Hàng cắt cho bảo bối chút thịt, nhìn cô ăn một chút.

Cô liền không rảnh lo trả lời.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, bọn họ là vợ chồng rất ân ái.

Vợ yêu hoạt bát trẻ tuổi, chồng thành thục mà bao dung.

Cô ấy thậm chí có thể tưởng tượng ra bọn họ đến tột cùng hạnh phúc như thế nào.

Lương Nhân không nói nữa.

Ngược lại là Lương tổng, hàn huyên cùng Dụ Cảnh Hàng một chút, thăm hỏi sức khỏe người nhà của anh, lại nói đến bà nội Dụ.

Chỉ nói tổ tiên Lương gia và tổ tiên của bà nội Dụ có quan hệ họ hàng, hiện tại thật sự thành người một nhà, thật là tổ tông có mắt.

Việc của Dụ gia không thể nói nhiều, nếu không nắm chắc mà nói trước mặt Dụ Cảnh Hàng cũng không tốt, nhưng mà việc nhà mẹ đẻ của bà nội Dụ thì có thể nói một chút.

Xuất thân của bà nội có trên bảng của gia đình phú hào, là con gái duy nhất khi còn trẻ từng làm quan, sau đó lại gả vào Dụ gia.

Chỉ tiếc bà ấy không để ý đến quan hệ tình cảm giữa hai nhà, tư chất của Lương gia cũng không đủ.

Nghe nói bà nội Dụ yêu ngọc, trong nhà vô số ngọc, mấy năm trước Lương Nhân nói người chế một mảnh ngọc tỉ lệ cực chuẩn.

Hai mặt đều đủ, nhưng bà nội Dụ vẫn chưa nhận.

Tề Chân yên lặng không nói lời nào.

Lương tổng lễ phép hỏi ý nói: “Không biết thân thể bà nội Dụ như thế nào, hiện tại xem như thông gia của con gái, đến lúc đó tôi cũng muốn đến nhà thăm hỏi.”

Lạc Lâm Trân ngồi ở một bên, hoa tai kim cương rơi xuống, rõ ràng là cười, lại nhìn qua thật lạnh nhạt.

Tề Chân lại mở miệng nói: “Cơ thể của bà nội rất tốt, nhưng đã lâu không gặp khách. Lần trước nhà mẹ đẻ của chị Đường tới, đều là cháu và cháu dâu của bà gặp.”

Tuy rằng tuổi cô còn nhỏ, nhưng trong lòng rất rõ ràng, tự nhiên cũng hiểu rõ ý trong lời nói của ông ấy.

Lúc ra về, Lạc Lâm Trân nói con gái về nhà mới ngủ với bà.

Bà ấy chỉ nói đã chuẩn bị phòng cho cô, mấy đồ vật lúc trước để ở Phương gia cũng đã dọn về đó rồi.

Tề Chân nhìn mắt của chồng, lại ôm cánh tay của anh không nói lời nào.

Dụ Cảnh Hàng ôn nhu nói: “Cô ấy sợ người lạ, vẫn là ở nhà của chính mình thoải mái hơn.”

Cô ngửa đầu nhìn chồng, tràn đầy sự ỷ lại.

Tề Chân cũng gật đầu.

Lạc Lâm Trân nói: “Mấy thứ kia không cần cũng thật đáng tiếc, cũng không thể phí tiền như vậy.”

Dụ Cảnh Hàng nói: “Cô ấy không cần, trong nhà cái gì cũng có.”

Lạc Lâm Trân nắm túi xách, lắc đầu nói: “Tùy cậu.”

Tề Chân nhìn bóng dáng của bà ấy, cúi đầu nhìn mũi chân.

Bọn họ đi rồi, Tề Chân bị anh ôm hôn một chút.

“Sao hôm nay anh lại tới nha?”

Anh thành thạo đánh tay lái, nhẹ nhàng nói: “Không yên tâm về em.”

Cô mang giày cao gót đi đường còn không xong, lại còn uống rượu, anh nhọc lòng như thế là bình thường.

Cô còn là một bình dấm nhỏ.

Mê Truyện Dịch

Tính cách của con người đều sẽ bị bào mòn, cuối cùng không phải là buông tha, mà là cưng chiều đến không có điểm cuối.

Anh đã cưng chiều cô, cách việc cưng chiều không điểm cuối cũng không xa nữa.

Nhưng may mắn là, thật ra anh vĩnh viễn sẽ không nói cho Tề Chân về sự dung túng và điểm cuối cùng của anh đối với cô.

Loading...