Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề Chân ngây thơ lo lắng, để có thể kết thúc sớm, cô sẵn sàng tạo dáng ở mọi tư thế.
Anh vui sướng xong, lại không do dự gặm thêm một hồi lâu.
Tề Chân mềm nhũn nằm ở trên giường cuộn tròn cái đuôi nói: "Hẳn là mọi người đều nghe thấy hết."
Dụ Cảnh Hàng đứng dậy mặc quần vào, cơ lưng mịn màng, ôn nhu nói: "Không đâu."
Tề Chân bực bội khăng khăng nói: "Chắc chắn là nghe thấy!”
Dụ Cảnh Hàng nhàn nhạt nói: "Bọn họ không dám xen vào."
Bọn họ đều là tiểu bối thế hệ sau, không ai dám xen vào.
Nghe thấy việc mà chú tư làm, thì cũng không có gì cảm thấy kỳ lạ hay tò mò.
Tề Chân càng cảm thấy xấu hổ.
Cô tức giận không vui: "Vấn đề không phải là cái đó.”
Cô thực sự hơi xấu hổ khi đến Dụ gia, nhiều tiểu bối còn lớn tuổi hơn cô, không có chút trọng lượng trước một cậu bé.
Bây giờ lại để người ta nghe thấy, việc cô bị chú tư của họ làm chuyện đó, rung giường lâu như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-526.html.]
Vậy thì lại càng không còn mặt mũi gặp người ta nha.
Cô lại bực mình cắn thêm Dụ Cảnh Hàng mấy phát nữa, cánh tay đều bị cô cắn nát rồi, sau đó cô bày ra khuôn mặt bánh bao đang tức giận.
Dụ Cảnh Hàng sững sờ nói: "Em cắn thử lần nữa xem."
Tề Chân trợn mắt nhìn anh chằm chằm, cảm thấy anh thực sự quá biến thái.
Cô vào tắm khóa chặt cửa lại sợ anh lại vào bắt cô làm chuyện đó trong bồn tắm.
Mê Truyện Dịch
Sau khi tắm xong, cô thay một bộ váy ngủ màu xanh nhạt kiểu Trung Quốc.
Cô gái nhỏ có mái tóc thẳng đen nhánh, sắc mặt có chút trắng nhợt.
Đang định gọi Dụ Cảnh Hàng sấy tóc cho mình, thì phát hiện anh đang đứng gọi điện thoại ở bên ngoài ban công.
Thím Lâm gõ cửa bước vào và đưa cho cô một ly sữa.
Thím đã ở cùng bà cụ mấy chục năm, coi như là người trong nhà, là một người làm khá được các tiểu bối trong nhà tôn trọng.
Tề Chân dần dần đỏ mặt, cúi đầu nói: “Cảm ơn thím Lâm.”
Thím Lâm gật đầu cười khi nhìn thấy dấu vết trên người cô, "Đáng lẽ lúc này thím không nên quấy rầy, nhưng bà cố nhờ thím mang lên cho cháu, cho nên không thể không mang lên được. Các cháu cũng mau đi nghỉ ngơi đi, sáng mai dậy thím làm bánh bao hấp cho, là món từ Hải thành đúng chứ, có lẽ cháu cũng thích món đó.”