Người của Dụ gia đều là những nhân tài hàng đầu trong nhiều ngành khác nhau, nhưng ngược lại giới chính trị lại rất ít, người trong nhà thậm chí còn là nghiên cứu sinh tiếng Phạn, chỉ là không có ở Thủ đô.
Khi đến buổi tối, người nhà ở đây đều đã đến rồi.
Vì Tết chưa đến, nên mọi người vẫn chưa có tụ họp quây quần bên nhau, cho nên khi bọn họ còn đang vuốt ve nghỉ ngơi, thì mọi người đã lần lượt kéo đến rồi.
Tề Chân trao món quà đã chuẩn bị trước đó tặng cho cháu gái nhỏ.
Dụ Cảnh Tương mặc vest công sở, nhận lấy món quà, mở ra kinh ngạc nói: "Cảm ơn thím tư, cháu còn chưa có son phấn và ví tiền.”
Tề Chân nói: “Không, không cần cảm ơn đâu.”
Chú Tư luôn hào phóng cho các đứa nhỏ rất nhiều tiền tiêu vặt, số tiền trong hồng bao đều là thứ những người bình thường khó mà tưởng tượng ra được.
Chỉ cần là trước khi kết hôn, thì các đứa nhỏ nào cũng được nhận.
Cháu gái lại thân thiết với Tề Chân nhất.
Mê Truyện Dịch
Dụ Tử Tương nắm tay một đứa bé, bảo nó chào hỏi.
Đứa bé là cháu trai của Dụ Tử Tương, hiện tại cha mẹ nó không ở trong nước, họ ra nước ngoài để điều tra địa chất vài tháng.
Một phần thời gian đều là do Dụ Tử Tương chăm sóc, đứa trẻ mới lên sơ trung.
Kỳ thực rất phiền phức, đối với một cậu nhóc ở độ tuổi này, cha mẹ không có ở đây, những người lớn tuổi khác cũng không dễ quản thúc.
Cũng không còn chút tinh thần và sức lực để quản thúc cũng như quan tâm cậu bé.
Dụ Tử Tương đang dự tính là khi nào quăng cậu bé ở lại đại viện thì tốt rồi, cô ấy hiện tại thực sự không thể quản nổi nữa.
Thực sự quá ghê gớm, không giống như những đứa trẻ có quy củ khác, thằng nhóc này chính là bá vương phiền phức nhất của Dụ gia.
Đứa bé trai chào hỏi: “Chào bà tư.”
Lại tò mò nhìn Tề Chân, cảm thấy cô cũng chỉ lớn hơn mình có vài tuổi mà thôi.
Cậu gọi cô là bà, rất không phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-522.html.]
So với quy củ của các trưởng bối trong nhà, đứa nhỏ này hiển nhiên không che giấu được sự tò mò.
Dụ Phi Nguyên hỏi: “Bà là vợ của ông trẻ tư hay sao?"
Tề Chân có chút không thể giải thích được.
Bé gấu bắt đầu biểu diễn và lễ phép nói: "Từ khi cháu còn rất nhỏ thì ông ấy đã mở công ty lập nghiệp rồi, cháu còn đến công ty của ông tư để làm bài tập nữa cơ, còn có chụp ảnh cùng với rất nhiều ngôi sao nổi tiếng trong công ty nữa."
Tề Chân: "..."
Dụ Phi Nguyên lại nói: “Nhưng mà khi cháu còn nhỏ, thì lúc đó bà cũng vẫn là một đứa trẻ thôi đúng không?”
Lúc này Dụ Cảnh Hàng không có ở đây, anh đã lên lầu nói chuyện với ông cụ nội rồi.
Mà cha mẹ của Dụ Phi Nguyên không có ở trong nước, cho nên không có ai quản.
Bỏ qua ánh mắt nghiêm khắc của Dụ Tử Tương, cậu bé đi vòng quanh bà trẻ tư của mình một vòng.
Gấu con cau mày dò xét: "Bà cùng với ông tư nhà cháu, tính ra chính là một cặp chồng già vợ trẻ sao?”
Tề Chân lưu luyến đem hũ đường nhét vào tay cậu bé.
Cô nghiêm túc nói với cậu bé: “Có phải là chồng già vợ trẻ hay không thì bà không biết, nhưng mà bà biết bà là bà trẻ tư của con, con không thể nói chuyện như vậy với bà.”
Cậu bé bắt đầu nói, "Cháu có thể gọi bà là Chân Chân không? Trước đây bà ngồi trên ông tư của cháu, cháu thấy ông tư cũng gọi bà như vậy, hoặc là gọi bảo bảo ngoan của chồng?”
Con gấu này, hành quyết công khai.
Vài người nhà Dụ gia vốn là đã chào hỏi xong với Tề Chân rồi, vừa nói vừa cười một cách lịch sự.
Lúc này, không thể không dừng lại, im lặng nhìn cô.
Nhưng do vấn đề tuổi tác trưởng bối hậu bối, cho nên cũng không tiện nói.
Tề Chân đỏ mặt như trái cà chua, run rẩy nói: “Cháu, cháu…”
Cả nửa ngày cũng chỉ nói được chữ ‘cháu’.