Hoàng Văn Tĩnh nói: “Tớ nguyện ý chịu mọi trừng phạt, có thể viết giấy nợ cho cậu, chỉ cầu xin cậu đừng tố cáo tớ, cũng đừng nói lại với giáo viên phụ đạo, được không?”
Cô ấy cảm thấy giá mười vạn đồng Euro là quá khoa trương, càng không tin ai lại có thể mua chiếc váy quý như vậy.
Kiểm tra nhãn hiệu trang phục này, một cái váy, một bộ quần áo mấy vạn nhân dân tệ cũng rất bình thường, từ đâu ra hơn mười vạn Euro.
Tề Chân nhìn cô ấy một cái, chỉ nhẹ giọng nói: “Được rồi.”
Hô hấp Hoàng Văn Tĩnh phập phồng: “Cậu không cần phải nói giống như đang bố thí, huống hồ tớ chỉ mặc có một lần mà thôi.”
Sau đó cô ấy hít sâu một hơi: “Dựa theo khoản bồi thường cho cậu, hoặc coi như tớ thuê một lần, có thể chứ? Tớ không hy vọng sẽ thiếu tiền cậu.”
Kỳ thật Tề Chân có chút tính toán trong lòng: “Tớ nói đều không cần tính nha, cậu xin lỗi, tớ chấp nhận, không phải được rồi sao?”
Thực ra Hoàng Văn Tĩnh là người lại rất sĩ diện.
Cô ấy thà rằng sinh hoạt nặng một chút cũng không muốn bị xem thường.
Cô ấy kiên trì, quật cường nói tiếp: “Tớ không giống như cậu nghĩ thiếu tiền đến mức như vậy.”
Tề Chân liếc nhìn cô một cái rồi gọi điện thoại cho chồng.
Dụ Cảnh Hàng nhận điện thoại.
Cô vợ nhỏ ở bên kia điện thoại tức giận đến mức thành cá nóc: “Bạn học mặc váy của em, hiện tại một hai đòi phải trả lại tiền, anh tính xem cho cô ấy mượn một lần thì bao nhiêu tiền.”
Cô mở tủ quần áo ra, phát hiện thật đúng là váy bị căng lớn, đặt ở trong túi ngừa bụi bị nhăn, giá áo cũng chưa căng tốt.
Treo váy lên rồi chụp gửi qua cho anh.
Mê Truyện Dịch
Rồi để Dụ Cảnh Hàng giải quyết, đối với mà nói đây là do các cô gái không kiềm được lòng nhưng cũng cần phải nghiêm túc làm cho ra lẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-513.html.]
Bằng không sẽ không biết về sau còn xảy ra chuyện gì.
Ngài Dụ nhanh chóng cho bí thư gửi tới tờ đơn giá cả từ trong vô số váy áo của Tề Chân tìm được một bộ kia.
12:8w Âu, tương đương 96:6 nhân dân tệ vạn nguyên.
Tề Chân vô cùng nỗ lực học bộ dáng của chồng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cậu nghĩ trả tiền cho tớ thì tớ sẽ đem giá cả cho cậu.”
Không khí như bị đình trệ.
Hoàng Văn Tĩnh nhìn biên lai, ngón tay hơi hơi phát run: “Sao tớ biết đây là sự thật chứ, cậu còn muốn tớ trả tiền?”
Tề Chân kinh ngạc nhìn cô: “Tớ nói đều không cần tính nha, không phải cậu một hai muốn trả tiền hay sao?”
Lý Viện Viện cười ra tiếng heo kêu liền bị Kinh Tử đá vào chân, đau phát ra tiếng.
Tề Chân nhìn cô ấy giận đến mức thành cá nóc: “Chuyện này không buồn cười nhé, tớ sẽ nổi giận!”
Không phải hoàn toàn không đau lòng nhưng váy nhỏ thế này cô cũng có rất nhiều.
Nếu là mặc qua một lần, vậy lần sau nói...
Có khả năng chờ con gái của cô cùng ngài Dụ trưởng thành thì cho bảo bảo mặc nha.
Ừ ừ, cũng không biết, cô có thể có con gái hay không?
Tề Chân hoàn hồn lại, nghiêm túc cùng cô ấy nói chuyện: “Tớ chỉ cần cậu thành khẩn xin lỗi, liền có thể bỏ qua, tại sao cậu lại cảm thấy tớ đang làm nhục cậu?”
Hoàng Văn Tĩnh hơi hơi hé miệng, mặt như màu đất.
Tề Chân tiếp tục nói với thái độ vô cùng tức giận: “Tớ cũng không coi trọng váy này như vậy, cũng không phải cố ý bày ra tư thế làm khó dễ cậu, chỉ là rất không thích, vô cùng không thích người khác lấy trộm đồ của tớ!”