Hoàng Văn Tĩnh chỉ nói khách sáo, nói: "Cũng bình thường thôi, làm sao so được với Phương học tỷ chứ."
So với kiểu váy tiên nữ đáng yêu thế này thì cô ta cảm thấy bộ váy của Phương học tỷ nhìn qua có vẻ cao cấp hơn.
Mê Truyện Dịch
Cô gái kia cũng chỉ xem cô là nói chuyện khách sáo, hiểu ý cười: "Làm sao mà kém hơn được, lễ phục hơn mười vạn đồng Euro, váy công chúa danh xứng với thực, mượn cũng không mượn được đâu, còn cái cô hoa hậu giảng đường kia thì chỉ suốt ngày khoe khoang váy cưới sáu con số nữa chứ."
Có lẽ là cô gái này rất không thích Phương Mẫn Nghi, nói: "Nhưng mà cô ta cũng nên được dạy dỗ đi, giả quý tộc m.á.u xanh cái gì chứ."
Hoàng Văn Tĩnh cảm thấy rất bất ngờ, không nói được gì.
Cô ta nắm chặt ly rượu, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, xấu hổ không chịu nổi.
Sau một lúc lâu, cô ta mới miễn cưỡng cười nói: "Làm gì có khoa trương như vậy chứ."
Cô gái tiến lên hứng thú nói với cô: “Cậu không chú ý đến hả? Hôm nay ở đây có biết bao nhiêu người chú ý đến cậu đấy. Những người am hiểu hàng xa xỉ đều đang nhìn cậu đấy, đoán thử giá thành rồi giấu trong lòng, buổi tối lúc cậu về, đám đàn ông này sẽ vây quanh cậu cho mà xem."
Cô gái kia bình thường cũng chẳng nói gì với cô nhưng hôm nay lại nói rất nhiều.
Mặc dù chỉ là một buổi tụ tập tiệc tùng nhỏ, biệt thự của Phương Mẫn Nghi cũng không chứa được nhiều người lắm, còn có một phần. . . Cũng không phải trường của họ.
Nhưng cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của rất nhiều người đảo quanh trên người mình, cảm giác như bị lăng trì vậy.
Hoàng Văn Tĩnh một chữ cũng không nghe được nữa.
Vốn dĩ cô cho rằng chiếc váy này có đắt đi nữa thì cũng chỉ mấy ngàn tệ một chiếc, nhiều nhất thì lên đến mấy vạn cũng đã khó tin rồi.
Không phải Phương Mẫn Nghi nói, Tề Chân tiêu tiền như nước, không biết xấu hổ tiêu tiền của nhà họ Phương hả?
Vậy cô ta làm sao mua được lễ phục hơn mười vạn đồng Euro chứ, lại còn tùy tiện treo ở trong ký túc xá nữa?
Hình ảnh thêu, ren, đính đá quý ngọc trai, trang nhã sang trọng mà lại không mất đi sự uyển chuyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-502.html.]
Cô ta cho rằng cho dù đẹp đến mấy cũng không thể nào là trang sức thật được.
Hoàng Văn Tĩnh lại nhìn lại chiếc váy đang mặc trên người, chỉ cảm thấy hít thở không thông, lại nghĩ đến đôi giày và trang sức giá rẻ của mình.
Khung xương của cô ta rất lớn, lúc trước là phải dùng sức mà mặc lên, bây giờ đ.â.m lao thì phải theo lao thôi.
Sắc mặt của cô ta rất lúng túng, nói với cô gái kia: "Một người bạn của tôi cho tôi mượn ."
Hoàng Văn Tĩnh nói xong liền hối hận, không ngẩng đầu lên nổi.
Cô gái kia cũng không ngạc nhiên, nhìn dáng dấp của Hoàng Văn Tĩnh và trang điểm, giày cũng nhìn ra được, không thể nào là của chính cô ta được.
Nếu mà thật sự giả vờ là của mình thì mới buồn cười.
Cái cô Hoàng gì gì này, có hơi cẩn thận quá nhưng cũng không tính là quá ngu ngốc.
Nhưng mà Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công.
Nhìn vào hình thức của chiếc váy này thì có lẽ chủ nhân cũng chính là một cô gái cùng tuổi.
Có thể quen biết được loại chân chính thiên kim tiểu thư như thế này thì cô Hoàng Văn Tĩnh này chắc chắn là đáng để kết bạn.
Cô gái liền cười khoan dung nói: "Thế thì có gì đâu? Tớ là người của khoa diễn xuất ở bên cạnh ấy, sau này chúng ta có thể trò chuyện nhiều hơn."
...
Sáng hôm sau, Tề Chân bị ông chồng ôm ở trên giường, chậm rãi hôn môi.
Bàn tay to của anh từ từ vuốt ve mái tóc dài của cô gái nhỏ, dịu dàng ướt át.
Đôi tay trắng mềm nhỏ bé của cô ôm lấy phần thân trên rắn chắc của người đàn ông, còn có hình xăm trước n.g.ự.c khiến cô hơi thở hổn hển.
Ngón tay thon dài của Dụ Cảnh Hàng chạm vào cô qua lớp quần áo trong.