Dụ Cảnh Hàng luyến tiếc cô phải chịu khổ, cho nên anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Để anh gọi điện thoại cho hiệu trưởng của em……”
Tề Chân lập tức nhanh chóng chạy đến chỗ anh rồi đẩy anh ra, chậm rầm rì nói: “Đây là bài tập về nhà, bài tập về nhà mà không viết xong thì sao! Anh có thể đừng nói đùa với em nữa được không.”
Dụ Cảnh Hàng: “......”
Chồng ở bên cạnh cô đến tận đêm khuya, Tề Chân không viết ra được thì lại chơi di động, một lúc sau lại ôn tập tiếp, đến tận hơn ba giờ sáng, cô liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
Anh lại lấy cho Tề Chân một chút trái cây, còn cả sữa bò nóng.
Dụ Cảnh Hàng lẩm bẩm nói: “Chân Bảo, đi ngủ được chưa?”
Người đàn ông hèn mọn nhọc lòng ở bên ngoài, gõ hai cái lên trên cánh cửa: “Bảo Bảo đi ngủ thôi, kiểm tra không đạt tiêu chuẩn cũng không sao cả.”
Sẽ không có người nào trong nhà sẽ vì chuyện này mà trách cô.
Cô vợ nhỏ nước mắt lưng tròng: “Em không thể ngủ, nhưng mà em buồn ngủ quá.”
Thật sự là Dụ Cảnh Hàng không có cách nào khác.
Cô sợ bị mất mặt ở trước mặt đám bạn học, không muốn trở thành một cô gái thi trượt, để rồi không dám ngẩng đầu lên ở trước mặt giáo viên.
Mê Truyện Dịch
Ở bên cạnh cô đến tận gần sáng sớm, cuối cùng cơ bản là cô đã làm xong.
Tề Chân buồn ngủ đến nỗi hai mắt đỏ lên, phát hiện chồng mình vẫn chưa ngủ, còn đang ở bên ngoài canh giữ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-486.html.]
Cô vợ nhỏ lập tức chạy đến hôn anh, lúc này cô giống như là một thiên sứ nhỏ tóc xoăn.
Dụ Cảnh Hàng hôn hôn lên khuôn mặt của cô, nửa đùa nửa thật nói: “Chồng em quyên tặng cho trường học một toà nhà, để đổi lấy bằng tốt nghiệp trực tiếp cho em được không?”
Tề Chân lắc đầu, từ chối thay cho trường học: “Không được không được, trường học đã có đủ toà nhà để dùng, lấy thêm nhiều như vậy để làm gì chứ.”
……
Hai ngày nữa Dụ Cảnh Hàng phải đi công tác ở thành phố khác, cho nên hôm khai giảng anh trực tiếp đưa Tề Chân đến trường học.
Tề Chân lấy những món quà mà mình mang đến tặng hết cho bạn cùng phòng.
Lý Viện Viện hâm mộ như phát điên, cô ấy lập tức hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Thiên sứ nhỏ của tớ, cậu đi đến chỗ nào rồi cũng không được quên chị Viện của cậu.”
Kinh Tử cũng nói lời cảm ơn, sau đó có chút kinh ngạc nói: “Tớ vẫn luôn muốn ăn chocolate Thanh Oa, cảm ơn cậu nhé!”
Hoàng Văn Tĩnh nhưng thật ra cười, sau đó cô ấy lại nói: “Cậu có mang theo cho đàn chị Phương không, chị ấy là chị gái của cậu nhỉ? Không cho mang cho chị ấy không thể nào nói nổi, ra nước ngoài một chuyến cậu tiêu không ít tiền đi.”
Từ khi tham dự buổi sinh nhật của Phương Mẫn Nghi trong lúc huấn luyện quân sự, Hoàng Văn Tĩnh đã không thường xuyên qua lại với bạn cùng phòng, dường như cô ta đã đến gần được vòng tròn của Phương Mẫn Nghi.
Tề Chân giải thích nói: “Chị gái kế, không phải chị gái ruột đâu.”
Phương Mẫn Nghi đã từng kết hôn một lần, cô đã nói cho Lý Viện Viện biết, cho nên bọn họ cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Hoàng Văn Tĩnh không nói lời nào, nhưng hình như cô ta có chút thành kiến đối với cô.
Giống như lúc bình thường Tề Chân ở trong phòng ngủ, Hoàng Văn Tĩnh chưa từng nói chuyện với cô, mà cô ta cũng không thích giao lưu với cô.