Người ta vẫn luôn nói rằng tình yêu của cha mẹ là vô tư nhất, nhưng một người con trai trưởng như ông hiểu được rằng, tình yêu là không thể nói rõ được.
Thời gian và sức lực vĩnh viễn là có hạn.
Ông đã để con gái phải chịu quá nhiều thiệt thòi, thậm chí ông không thể giữ được cho cô một gia đình hoàn chỉnh, ông không còn mặt mũi nào để có thêm một đứa con nữa.
Tề Chân lại rất tán thành với ý kiến của Chu Bỉnh.
Cô ăn cherry, hai má trắng như tuyết phồng lên, sau đó hàm hồ nói với cha mình: “Nếu như cha cảm thấy cô đơn, vậy cha đi tìm một người bạn cũng được mà, mọi người làm bạn chăm sóc cho nhau không phải là tốt hơn sao?”
Tề Triệu Viễn gõ lên cái mũi của cô: “Con thì biết cái gì? Con mà hiểu chuyện thì không thể cả ngày cứ quấn lấy chồng của con…… Cái đứa nhỏ này.”
Tề Chân thẹn thùng, cô mếu máo nói: “Con quấn lấy anh ấy cả ngày ở chỗ nào chứ.”
Dụ Cảnh Hàng cầm lấy áo khoác của cô vợ nhỏ nhà mình, sau đó gõ cửa tiến vào, gật đầu một cái với Tề Triệu Viễn, rồi nói với cô: “Em có về nhà không? Không phải em nói muốn học thêm, còn muốn ôn tập bào kiểm tra hay sao.”
Tề Chân vội vàng nói với cha mình: “Con phải trở về rồi.”
Thiện Thiện muốn véo cô một cái, nhưng có nam thần ở đây cho nên cô bé nhịn xuống.
Bà nội chú ý thấy có chỗ không đúng, bà trừng mắt nhìn Tề Chân nói: “Chú ý đến cơ thể của cháu, thà rằng không học tập cũng không thể ôn tập quá muộn.”
Dụ Cảnh Hàng mặc áo khoác vào cho cô, đội mũ lên xong, mái tóc xoăn màu đen tự nhiên bị đè ở dưới vành mũ, màu da trắng sữa rất đáng yêu.
Đôi mắt của cô gái nhỏ tròn xoe, lấp lánh như đôi mắt mèo.
Cô là đứa bé xinh đẹp nhất trong thế hệ con cháu đời này, cũng là người giống Tề Chấn Hoa nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-485.html.]
Chu Bỉnh lại nghĩ đến khi cô còn nhỏ, tính cách của cô vẫn luôn nhút nhát sợ sệt, hơn nữa còn bị bệnh, những bức tranh vẽ con mèo hoa của cô vẫn luôn được dán ở trong văn phòng của viện trưởng.
Không nghĩ tới khi đứa bé này lớn lên, gả cho người khác rồi, mà em rể đi được từng ấy ngày, vẫn còn không yên lòng.
Đáng tiếc lúc ấy cô còn quá nhỏ, không nhớ thể được việc Chấn Hoa đã từng ôm cô.
Ông Chu... Thời gian trở về không còn nhiều lắm, phần lớn thời gian ông đều sống ở bên ngoài,
Có lẽ lần sau trở về, đứa bé củ Chân Bảo cũng sinh ra rồi, có lẽ lúc ấy đứa bé còn chạy ở trong sân rồi cũng nên.
Ngày đi nhiều đau khổ.
……
Tề Chân về đến nhà, cô bắt đầu cố gắng làm bài tập về nhà, bài luận văn năm trang do giáo sư giao cho cô vẫn chưa viết.
Ngày mai là ngày khai giảng, cô sẽ phải thi giữa kỳ, nhưng mà cô vẫn chưa ôn bài.
Chỉ có khi cô gấp rút làm bài tập về nhà, cô mới nhớ tới chính mình không chỉ là một người phụ nữ mới kết hôn.
Mê Truyện Dịch
…… Mà cô còn là một học sinh đáng thương.
Cô gõ mấy chữ, sau đó quay đầu lại không nhịn được nói: “Giáo viên phụ đạo mới đang dạy cho em, chỉ cần em không cố gắng học tập, hay là thành tích không tốt, cô ấy lại muốn gọi điện thoại kể tội của người lớn nhà em, hu hu tại sao em lại thảm như vậy chứ.”
Anh Dụ nhẹ nhàng nói: “Để cô ấy gọi cho anh, không sao cả.”
Nghe giống như là loại cực phẩm đặc biệt ở trong phim điện ảnh, người lớn quá cưng chiều, làm khiến đứa trẻ biến thành cứng đầu.