Chỉ là bối cảnh gia đình của Dụ Cảnh Hàng càng giống như là một con quái vật khổng lồ hơn, kể cả bối cảnh thủ đoạn lẫn nhân mạch, đều là nhân tài kiệt xuất trong vô số người, ngay cả Chu Bỉnh cũng phải cúi đầu nhường đường.
Đặc biệt là có ông cụ nhà họ Dụ, có thế hệ trước ở chỗ đó, cái gia tộc lớn này sẽ không thể nghiêng được.
Nhưng mà cũng không phải là ông ấy không có cốt khí, chỉ là đứng ở trước mặt người đàn ông này, thật ra ông ấy đã ẩn ẩn lấy vai vế của người cùng thế hệ để nói chuyện, chứ không lấy thân phận là người lớn trong nhà ra để đè ép người khác.
Chồng của Tề Chân cũng rất khiêm tốn dịu dàng.
Khi đó ông ấy thường xuyên trở về Lương Hoà, mà Chân Bảo cũng thường xuyên ở chỗ viện trưởng... cô ở trong phòng viết viết vẽ vẽ, trên người mặc bộ quần áo nhỏ dành cho bệnh nhân, cánh tay mập mạp giống như củ sen, mái tóc xoăn xoăn, giống như là một thiên sứ nhỏ.
Tuy rằng khi cô trưởng thành rồi ông cũng ít gặp hơn, nhưng Chu Bỉnh vẫn nhớ như in cô bé này ở trong lòng.
Đến khi ông bắt đầu nghe nói, cô gả cho một người đàn ông lớn hơn cô mười mấy tuổi, trong lòng ông ấy cũng có chút hụt hẫng.
Chồng già vợ trẻ, chưa chắc đã tốt.
Nhưng khi Dụ Cảnh Hàng một đường đều chăm sóc tốt cho cô bé, Chu Bỉnh vẫn luôn chú ý ở trong mắt.
Thật ra Tề Triệu Viễn đã nói không ít trên cả đoạn đường, thảnh thơi dùng trà, nhưng tất cả đều là những lời mà con gái không thích nghe.
Tề Chân xị mặt xuống, tức giận nói với cha mình: “Cha cứ nói những dì đó vẫn luôn theo đuổi anh Hành, thật sự rất nhàm chán, cha có thể đừng nói nữa được không.”
Đối với những năm tháng còn là thiếu niên của Dụ Cảnh Hàng, rốt cuộc anh phong độ như thế nào thì cô không hề có hứng thú để nghe một chút nào.
Tề Triệu Viễn lập tức dạy dỗ cô, ông vừa nghiêm khắc vừa bất đắc dĩ nói: “Một câu gọi dì một câu gọi là chị, không có lễ phép gì cả.”
Tề Chân tức đến mức biến thành con cá nóc, cô tức giận nói: “Bọn họ đều lớn hơn con cả mười tuổi, không phải gọi là dì thì gọi là cái gì chứ?”
Dụ Cảnh Hàng bất động thanh sắc, rót cho cô một ly trà táo đỏ, dịu dàng nói: “Nếu như anh không phải là chồng của em, thì em gọi anh một tiếng chú cũng đúng thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-484.html.]
Cô gái thẹn thùng như vậy, làm cho trái tim của người đàn ông già tan chảy thành nước: “Chú ơi cháu thích chú.”
Cô dán môi ở bên tai người đàn ông, đỏ mặt rồi nhỏ giọng nói: “Sau này cháu sẽ sinh cho chua Dụ cả một đội bóng rổ, được không.”
Dụ Cảnh Hàng bất đắc dĩ bật cười, anh gõ gõ lên cái mũi của cô: “Vật nhỏ, nói cái gì cũng dám nói.”
Tề Chân đỏ mặt, rúc đầu vùi vào trong n.g.ự.c anh làm nũng.
Hai người lại ôm nhau.
Khuôn mặt của Tề Triệu Viễn biến thành màu xanh lè: “……”
Khuôn mặt ông trầm xuống, hận không thể để mình trở lại mười mấy năm trước, gọi cái tên thiếu niên lạnh lùng với tóc bạc ra.
Mê Truyện Dịch
Để cho anh đứng ở trên hành lang học tám tiết!
Sau đó cho anh chạy một trăm vòng trên sân thể dục!
Chu Bỉnh và ông cụ giống như người lớn ở trong nhà của thời phong kiến, bọn họ kéo ông ra bên ngoài, sau đó vỗ vỗ lên bả vai của cô: “Bây giờ sự nghiệp của cháu đã có chút thành tựu rồi, người đến trung niên vẫn chưa muộn.”
Ông cụ lại nói: “Khi thời gian có thời gian ta sẽ giới thiệu cho cháu mấy người phụ nữ, bây giờ cháu lập gia đình cũng không muộn.”
Tề Triệu Viễn lập tức từ chối, khiến cho ông cụ than thở rằng ông không có tiền đồ.
Ông đã tới tuổi này rồi, nhưng ông vẫn say mê với công việc nghiên cứu như cũ, bây giờ lấy vợ, rồi lại làm liên luỵ đến người vợ thứ hai thì cũng kỳ cục.
Huống hồ, vạn nhất lại có thêm một đứa con, Chân Chân sẽ trở thành người chị cùng cha khác mẹ.
Vì vậy trong lòng ông không thể tiếp thu nổi.
Ông vẫn luôn cảm thấy chính mình đã khiến con gái phải thua thiệt quá nhiều, ông không nên tăng thêm gánh nặng cho cô, cũng không nên chia tình yêu của ông dành cho cô với một đứa bé khác.