Có một nữ quản lý cấp cao trẻ tuổi, từng lén nói ở trong một nhóm chat riêng rằng: [ Khi nào ông chủ có thể lên chức cha, thì lúc ấy chúng ta sẽ được giải thoát. ]
Người phụ nữ mạnh mẽ khao khát nói: [ Chắc chắn anh ấy sẽ trở nên siêu hiền từ, khi mỉm cười cũng sẽ không đáng sợ như vậy. ]
Còn có người mắng chửi: [[ Châm t.h.u.ố.c lá ] bởi vì công việc phải tăng ca, cho nên hơn một tháng rồi tôi chưa quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c tính, người đàn ông của tôi đang vô cùng tức giận, anh ấy muốn chia tay với tôi. ]
Tôn nữ sĩ* sủi bọt nước ở trong nhóm chat, nhạy bén nghiêm túc rằng: [ Anh Dụ sẽ chỉ biết sứt đầu mẻ trán. Bởi vì anh ấy sẽ có hai đứa trẻ con phải chăm sóc, cụ thể là đối xử với cấp dưới như thế nào thì đó vẫn là ẩn số, chớ nên dễ dàng cầu nguyện bà chủ nhỏ mang thai. ]
*Nữ sĩ: Từ dùng để chỉ những người phụ nữ có học thức.
Tất cả mọi người đều từ bỏ việc dâng hương cầu nguyện.
Điều này dẫn đến số lượng của các tín đồ nữ giảm xuống mạnh mẽ.
Đây có thể là lý do tại sao, cho đến tận bây giờ trong bụng của Chân Bảo vẫn chưa có không động tĩnh.
Đương nhiên, cũng có thể là do tần suất không đủ, cũng có thể là do người đàn ông bị đốc thúc chăm chỉ đeo bao cao su.
Khi Dụ Cảnh Hàng họp xong rồi đi lên trên gác, thì Tề Chân đã ôm búp bê vải ngủ rồi.
Một cô gái nhỏ ngây thơ rực rỡ, thơm ngát ngọt ngào, ngủ trong tư thế duỗi chân ra bên ngoài.
Khi Chân Bảo đến, cô cứ một hai phải ôm theo con búp bê, vì vậy anh chỉ có thể để cho cô ôm theo một con đến đây.
Nhưng với thói quen sạch sẽ của người đàn ông, anh đã phải cảnh cáo cô, mang đến khách sạn rồi thì không được mang về nhà, nhiều nhất chỉ có thể đặt nó ở trên ghế sô pha trong tầng hầm.
Tề Chân lưu luyến không rời, rối rắm một lúc, cô quyết định bỏ chút thỏ mà cô yêu nhất ở lại, ôm lấy một con búp bê có b.í.m tóc tàn nhan trên má đi lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-474.html.]
Dụ Cảnh Hàng cúi người xuống, anh đặt một nụ hôn lên trên khuôn mặt non mịn của cô vợ nhỏ nhà mình.
Trên người cô gái nhỏ, là mùi sữa ấm áp nhàn nhạt, khiến cho trái tim của người ta hóa thành một vũng nước ấm.
Khi anh nhét chân của cô vợ nhỏ vào trong chăn, thì lúc ấy cô đã bị anh đánh thức.
Dụi dụi mắt ngồi dậy, Chân Bảo ngoan ngoãn cong người xuống ôm lấy đầu gối, vẻ mặt vẫn còn mơ hồ buồn ngủ: “Chồng họp xong rồi sao?”
Dụ Cảnh Hàng đo độ ấm của cô, cởi bỏ nút thắt, rồi thấp giọng nói: “Ngủ đi, chồng sẽ không làm phiền em.”
Tề Chân khẽ sờ lên vùng bụng nhỏ, cô ngơ ngác nói: “Mới vừa em đã nằm mơ, mơ thấy em mang thai rồi, bụng của em trở nên rất to đấy.”
Dụ Cảnh Hàng cười cười, sau đó rót một ít nước ấm cho cô, thử xem độ ấm như thế nào, rồi mới đưa cho cô uống hai hớp.
Tề Chân chống cằm không vui, nói: “Sau đó, sau đó em đã bị fan hâm mộ điện ảnh của anh cười nhạo, tại sao bụng của chị Hành đã to như vậy, còn mặc quần áo lộ rốn chứ.”
Dụ Cảnh Hàng dỗ cô, rồi cho Chân Bảo uống thêm một chút nước, sau đó anh sờ lên phần thịt mềm mại ở cổ cô: “Bọn họ sẽ chúc phúc cho em khi em trở thành một người mẹ nhỏ, sẽ không có ai cười nhạo bụng của em to.”
Từ khi anh Dụ ở bên cạnh cô vợ nhỏ của mình, cách nói chuyện của anh cũng biến thành dịu dàng hơn, dịu dàng giống như một tên súc sinh già, đến khi lừa gạt vợ mình thì vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Tề Chân chậm rãi chớp mắt, ôm lấy cổ của anh, sau đó hôn lên môi anh, vừa triền miên lại vừa thong thả, ở trong trí tưởng tượng của cô, điều này vô cùng mới mẻ.
Cũng không biết sao lại thế này, nụ hôn dần dần trở nên kịch liệt.
Mê Truyện Dịch
Cô bị bắt ngồi ở trên người Dụ Cảnh Hàng, bị anh hôn mút ở trên cái cổ tinh tế trắng như tuyết, cô không nhịn được mà nhắm mắt lại, ngửa đầu lên nhẹ nhàng rên một tiếng.
Bàn tay nóng rực của anh bắt đầu vén váy cô lên.
Tề Chân đánh vào tay anh, mở to đôi mắt ngấn nước ra: “Anh, anh đi lấy bao trước đi.”