“Chúc cho người ấy, cả đời hạnh phúc vui vẻ.”
Mặc dù hát chúc mừng sinh nhật cũng không có gì quá đặc biệt.
Nhưng cô ấy thật sự rất vui vẻ.
Tề Chân lẳng lặng ngồi bên người Dụ Cảnh Hàng, không nói gì mà chỉ cầm chặt côn tay của anh.
Tựa hồ anh cũng không có phản ứng gì, cũng quay đầu sang liếc nhìn cô, ánh mắt mang theo một vẻ dịu dàng.
Cả hai đều tự hiểu trong lòng.
Buổi biểu diễn kết thúc, những fan hâm mộ cũng lần lượt rời đi trong tâm trạng còn kích động, kèm chút tiếc nuối không nguôi.
Cô gái nhỏ ngồi chồm trong lồng n.g.ự.c của anh, bẽn lẽn hôn lên môi của anh.
Anh cũng không phản ứng lại, chỉ đơn giản đưa tay mang nhẫn cưới lên, đỡ lấy vòng eo của vợ mình.
Mãi đến khi cô vợ xinh đẹp đã bắt đầu mệt mỏi, thở hổn hển như muốn dừng lại, ngài Dụ mới nhếch khóe miệng cười, đồng thời còn đáp trả cô với một màn hôn nồng liệt.
Màn hôn môi trở nên mãnh liệt, cô không nhịn được nữa mà bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ nỉ non.
Cô cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể của người đàn ông trưởng thành này, hai người đan tay vào này, kéo dài màn hôn triền miên, trong dòng nóng rực như muốn tan chảy cả trái tim.
…Cho đến khi cánh cửa phòng đột nhiên có tiếng mở ra, bọn họ mới vội vã ngừng lại.
Sắc mặt Tề Chân đỏ ửng, thắt lưng con bướm của chiếc váy cũng bị tuột ta từ lúc nào không hay, cô liền luống cuống tay chân buộc lại.
Ngược lại, Dụ Cảnh Hàng lại có vẻ rất điềm tĩnh, bộ đồ cũng không xê dịch một li.
Nhìn ra ngoài cửa, người vừa bước vào là ca sĩ Chương Vi, cùng với người bạn tốt của Dụ Cảnh Hàng, Du Lận, còn một người nữa là thần tượng của Tề Chân đi ở cuối cùng.
Chương Vi cũng coi như là có quen biết lâu với Dụ Cảnh Hàng, từ lúc cô ấy còn trẻ, họ đã gặp nhau, cũng tính là bạn lâu năm.
Từ khi sự nghiệp cô ấy xuống dốc, ngài Dụ trở thành người quản lý của cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-412.html.]
Mê Truyện Dịch
Tề Chân cũng tỏ ra yêu thích vô cùng, ngồi ở trên sofa chăm chú nhìn về phía Chương Vi.
Đôi môi mềm mại hồng hào, đôi mắt ngây thơ lấp lánh, hai tay chống cằm, nhìn bọn họ, khuôn mặt ửng đỏ thẹn thùng.
Tuy rằng tuổi hơi nhỏ hơn, nhìn cũng không xứng đôi vừa lứa với ngài Dụ, nhưng cô ấy cũng nhìn thấy nhẫn cưới trên ngón áp út của anh, có lẽ đây là cô vợ nhỏ mà anh ta cưng chiều.
Chương Vi cười nhẹ, khuỵu đầu gối xuống nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Thật là đáng yêu, hôm nay là sinh nhật của em có đúng không?”
Tề Chân nhìn sang Dụ Cảnh Hàng một chút, rồi liền ngoan ngoãn gật đầu.
Chương Vi bỗng dưng nhớ ra cái gì đó, nhìn sang Dụ Cảnh hàng một chút rồi cười đùa.
Du Lận lại khá lạnh lùng, không nói chuyện nhiều, nhìn sang Tề Chân một chút rồi liền xoay đi.
Phong Thản Chi cảm thấy mình không có quyền nói ở đây, cho nên chỉ lên tiếng bắt chuyện vài câu, sau đó cũng ngồi lặng lặng một chỗ.
Theo thường lệ, Dụ Cảnh Hàng là phải mời mọi người ăn bữa. Lên xe, Chương Vi liền nói với Du Lận: “Anh không tốt gì cả, tốt xấu gì chúng ta cũng đã quen biết hơn mười năm, làm như muốn cách xa mọi người không bằng, đừng quá tách biệt ra như thế chứ.”
Phong Thản Chi: “Kỳ thực, tôi cũng có thể.”
Chỉ có Tề Chân lên tiếng cười với anh ấy.
Đôi mắt long lanh của cô nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Phong Thản Chi: “……”
Anh nhà liền bắt lại cánh tay nhỏ của cô, lườm một cái, cô liền phải ngoan ngoãn nắm c.h.ặ.t t.a.y của anh, cúi đầu nhìn mũi chân.
Dụ Cảnh Hàng mỉm cười, ôn hòa nói với mọi người: “Mời mọi người đến nhà tôi làm một bữa cơm.”
Chương Vi cùng Du Lận lập tức vỗ tay.
Kết quả lại khác, khi tới nhà của Dụ Cảnh Hàng, cơm đâu không thấy mà chỉ thấy toàn là cẩu lương.
Bọn họ chưa từng gặp nhau ở ngôi nhà này.
Vốn dĩ Dụ Cảnh Hàng cũng không phải là người ở Hải Thành, bình thường anh đều ở Bắc Kinh, có lúc rảnh rỗi cũng chỉ đi tới chỗ nào đó yên tĩnh để nghỉ ngơi.