Từ nghi ngờ đến xác nhận, trong câu hỏi thăm của bà xen lẫn chút tò mò nhiều chuyện.
Nghe nói Dụ Cảnh Hàng rất nhiều tiền, không phải chỉ thuộc loại giàu có như những minh tinh khác, chỉ là khiêm tốn ẩn mình.
Dù khiêm tốn thì cũng không thể cứ như vậy sống chung với con gái bà được chứ?
Ngay cả nhẫn cưới kim cương cũng không có, vậy thì còn tiết kiệm tiền hơn cả những ông chủ bình thường khác.
Nếu không phải Chân Bảo ở đây thì thậm chí bà còn muốn hỏi rõ ràng từng chuyện một.
Bà ôn hòa. . . Nở nụ cười: "Đừng trách bác hỏi nhiều, giống như bà nội của nó, có khi cảm thấy các cháu vui vẻ là được rồi, còn bác muốn nhìn thấy thực tế thì mới thực sự yên tâm."
Chưa quên một bà mẹ chồng xấu trước kia.
Mê Truyện Dịch
Mặt Tề Chân đỏ bừng, đứng lên nói: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa được không."
Lạc Lâm Trân hơi nhíu mi: "Đứa nhỏ này, mẹ đang quan tâm con đấy."
Dụ Cảnh Hàng bốn lạng địch ngàn cân, không để lộ bất cứ gì: "Đều đang trong quá trình chuẩn bị. Về phần con cái thì Chân Bảo còn nhỏ, tạm thời chúng cháu chưa muốn có."
Tề Chân lén nhìn anh, lại cúi đầu.
Thực ra cô biết, dù có con vào lúc nào thì Dụ Cảnh Hàng đều có thể làm một người cha tốt.
Anh đã đủ lớn tuổi trưởng thành, cũng đủ cơ trí, giàu có về kinh tế và sức lực có thể giáo dục con cái rất tốt.
Điểm ấy cô không hề nghi ngờ.
Lạc Lâm Trân cười nói: "Bác hi vọng hai đứa nhanh có, dù sao số tuổi cũng khá chênh lệch, cứ kéo dài vài năm nữa với cháu cũng chưa hẳn là chuyện tốt."
Bà khéo léo chỉ ra rằng Dụ Cảnh Hàng so với con gái bà là đàn ông lớn tuổi rồi.
Chịu thiệt chính là con gái bà.
Lạc Lâm Trân lại thẳng thắn chua ngoa khác hẳn với bà nội Tề.
Bà tính toán chi li, cái gì cũng phải tính toán kỹ lưỡng, xác thực thì trong lòng mới thoải mái.
Đặc biệt là con gái bà, vốn đã không khôn lanh gì từ bé.
Tề Chân mở to hai mắt, khó có thể tin mẹ mình lại nói chuyện như vậy với Dụ Cảnh Hàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-402.html.]
Từ lúc họ kết hôn đến bây giờ, dù là bạn bè hay người thân phần lớn đều rất sùng bái ngưỡng mộ Dụ Cảnh Hàng.
Không phải xem phim của anh lớn lên thì cũng là người hâm mộ cuồng nhiệt phim ảnh, sẽ không nói ra những từ ngữ không thân thiện như vậy.
Cô ấp úng nói: "Anh Hàng thế nào con cũng thích, mẹ có thể đừng nói nữa được không."
Lạc Lâm Trân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, móng tay màu đỏ nắm chặt ly trà, bị tức giận đến lửng bụng luôn rồi.
Nhưng trước mặt Dụ Cảnh Hàng lại không thể nói ra những lời dạy dỗ.
Bà chỉ nhíu mày, cười nói: "Đứa nhỏ này, sao lại nói vậy chứ."
Tề Chân ngơ ngác không nói gì, theo thói quen cũng không nghĩ gì.
Dụ Cảnh Hàng đưa cho cô ly nước ép hoa quả tươi, thấy cô sắp uống hết, đưa tay lấy ra: "Không thể uống nhiều."
Nước ép hoa quả tươi dùng một vài loại hoa quả, hàm lượng fructose rất cao, nếu uống hết sẽ không tốt cho sức khỏe.
Tề Chân lại uống một ngụm, hai má phồng lên mới chậm rãi trả ly nước cho anh, tiếp tục chơi đùa cúc áo.
Dù sao cũng nghe không vô.
Lạc Lâm Trân nhìn người đàn ông, lại nhìn con gái, cảm thấy anh như đang nuôi một đứa trẻ.
Cũng không biết cuộc sống vợ chồng của con gái và anh trôi qua như thế nào.
Cứ đóng vai như vậy có thể có hạnh phúc, có thể sinh em bé được sao?
Lạc Lâm Trân tao nhã cười: "Phiền cháu quan tâm đến Chân Bảo, gần đây sức khỏe nó thế nào?"
Dụ Cảnh Hàng nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt không lạc quan cho lắm.
Một lần thở khò khè hai lần sốt cao, không được xem là ổn.
Trong lòng Lạc Lâm Trân có chút nóng nảy.
Bà nhấp hai hớp trà, bình tĩnh lại.
Lúc này di động của bà vang lên, Lạc Lâm Trân nhìn bằng ánh mắt xin lỗi, đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Tề Chân mới quay qua nói chuyện với Dụ Cảnh Hàng: "Mẹ em nói chuyện đôi khi có hơi, có hơi thẳng thắn..."
Dụ Cảnh Hàng cười, bình thản nói: "Anh không để trong lòng."