Sắc mặt Tề Chân có chút tái nhợt, đôi mắt đen nhánh mang theo chút hoảng sợ, bị anh nắm lấy tay nói: "Không sao, anh cùng mẹ nói chuyện một lát thôi."
Đối với một vài chuyện, Tề Chân bướng bỉnh hơn người thường rất nhiều.
Con người của cậu cô đã ngửi thấy mùi tiền rồi là ong ong bay quanh như ruồi bọ, không lái đi chỗ khác được.
Mà ông ta lại chân trần không đi giày, vĩnh viễn có thể mặt dày để đạt được thứ mình muốn, cũng không biết thói quen như vậy phát triển thế nào nữa.
Dùng tôn nghiêm của bản thân đổi lấy tiền bạc, để được thản nhiên, vui vẻ chịu đựng, thậm chí có thể còn hả hê vênh váo.
Người vô lại như vậy, cô không hy vọng Dụ Cảnh Hàng dính vào.
Không nói rõ ràng, cô sẽ rất khó có cảm giác an toàn.
Mê Truyện Dịch
Mặc dù mất mặt trước mặt Dụ Cảnh Hàng cũng được.
Tề Chân mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, Dụ Cảnh Hàng đã cầm tay cô, mỉm cười ôn hòa nói: "Ngoan một chút, anh vẫn chưa từng gặp mẹ vợ, không thể vừa đến đã thất lễ được."
Lạc Lâm Trân cũng đứng dậy, lộ ra một nụ cười tao nhã: "Cháu là Cảnh Hàng sao, không ngờ cháu sẽ đến. Trước đây Chân Bảo rất thích xem phim truyền hình cháu đóng, còn dùng cọ màu vẽ nhân vật của cháu nữa."
Hiện tại đến lúc đầu óc Lạc Lâm Trân gấp rút chuyển động, lòng lại tràn đầy suy nghĩ phải làm sao để con gái càng xuất sắc hơn trong mắt chồng mình.
Tề Chân không quan tâm gì khác, lập tức nói: "Con không..."
Lạc Lâm Trân liếc nhìn cô một cái rồi ngồi xuống, Dụ Cảnh Hàng cũng ngồi xuống bên cạnh vợ mình, hai chân thon dài bắt chéo, nhàn nhạt nhìn cô gái nhỏ.
Tề Chân xấu hổ, nhất thời không nói gì.
Mẹ cô còn nói: "Có lẽ cháu không biết, Chân Bảo nhà bác biết múa ballet, lại còn múa rất giỏi đấy. Lúc tiểu học từng đoạt được giải nhất cấp quốc gia."
Bà mở di động hồng nhạt ra, lật đi lật lại, cho Dụ Cảnh Hàng xem.
Sự phát triển này quá bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-401.html.]
Tề Chân ngẩn người ra.
Dụ Cảnh Hàng cầm lấy di động, ảnh chụp cũng khoảng hơn mười năm trước, có vài ảnh là sau khi cha mẹ ly hôn, mấy tấm khác là ảnh chụp Lạc Lâm Trân chụp lại trước khi ra khỏi nhà.
Dù thay đổi bao nhiêu cái điện thoại thì ảnh chụp của Chân Bảo vẫn ở đây.
Đôi khi tâm trạng bà buồn bực, ngủ không yên, lấy ra nhìn con gái mình một cái, trong lòng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô bé trên ảnh chụp khoảng năm sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, đôi mắt lúc còn nhỏ rất to, có hơi đờ đẫn, mái tóc xoăn hơn so với lúc trưởng thành, mặc váy lụa trắng xòe rậm rạp của thiên nga nhỏ, trên đầu đội lệch một chiếc vương miện nhỏ.
Lạc Lâm Trân nói: "Đây, đây là lúc tham dự bế mạc cuộc thi múa, đoạt được giải nhất mà lại không hề phấn chấn, còn dám bĩu môi, vừa ôm nó ra khỏi sân khấu nó đã ngủ thiếp đi rồi."
Còn có vài bức ảnh, đều là ảnh bà chụp ra từ album.
Còn có hình ảnh thời thơ ấu của Tề Chân ngồi xích đu, ăn gà rán KFC, hình ảnh cô lúc còn là em bé ngồi trong xe nôi dạo chơi ra ngoại thành với người nhà, chụp chung với bà và cha Tề.
Trên bức ảnh cũ, Tề Triệu Viễn thời còn trẻ mặc áo ghi-lê dệt kim, bên trong là áo sơ mi trắng ngay ngắn, nhìn quá trẻ đẹp lịch sự.
Ông cõng Chân Bảo trên lưng, phía sau là hươu cao cổ trong sở thú Hải Thành và bầu trời xanh thẳm.
Hai cha con hướng về ống kính tươi cười rạng rỡ giống hệt nhau, đó là quãng thời gian rất hạnh phúc.
Lúc lật đến bức này, Lạc Lâm Trân như không sao cả nhanh chóng lật tiếp.
Cổ họng bà có chút khô khốc, cười nói: "Nói nó vài câu mà đã ngượng rồi, còn không thèm để ý đến mẹ nữa."
Dụ Cảnh Hàng nói: "Ngoại trừ những người gần gũi, cô ấy có vẻ khá hướng nội."
Lạc Lâm Trân liếc nhìn Dụ Cảnh Hàng một cái, nắm chặt ly trà trong tay.
Người đàn ông chỉ cười.
Lạc Lâm Trân ngồi ngay ngắn, chậm rãi lắc lắc trà hoa hồng trong ly sứ, bày ra tư thế của mẹ vợ nói: "Cảnh Hàng à? Cháu định cứ tiếp tục sống như vậy với con gái của bác à? Có kế hoạch gì hay không, khi nào muốn có con, hưởng tuần trăng mật, tổ chức hôn lễ."