Tề Chân một người nhàm chán, chạy tới phòng bếp cắt một ít hoa quả rồi đi xuống đưa cho hai người.
Cô đẩy cánh cửa lớn rất nặng của phòng chiếu phim ra rồi nghe thấy âm thanh nói chuyện với nhau bên trong.
Có vẻ là đang nói chuyện về chuyện đầu tư phần dưới của bộ phim, Trần Ngao cố gắng hết sức muốn muốn thuyết phục Dụ Cảnh Hàng, giọng nói một người của anh ta rất to, Tề Chân nghe được những từ linh tinh như "Phim kinh dị".
Dụ Cảnh Hàng chỉ là thản nhiên nói: "Tạm thời như vậy đã."
Trần Ngao rất thất vọng, nhưng anh ta biết Dụ Cảnh Hàng không phải là người không phân biệt được công và tư.
Đối với hội bạn bè mở cửa trên mạng một bên, nhưng cũng chỉ là ở trong tình huống cạnh tranh giống nhau mà thôi, nhưng tính toán bây giờ của mình hiện tại không phù hợp giá thị trường trong nước, lại nói nhiều nữa cũng không có tác dụng gì được.
Anh ta quay đầu lại, thấy cô vợ nhỏ của Dụ Cảnh Hàng, mang một chiếc đĩa sứ đứng ở ngoài cửa, mỉm cười với anh ta một chút.
Mê Truyện Dịch
Cô có một gương mặt rất trẻ con, nhìn qua chỉ có mười mấy tuổi, thoạt nhìn cho người ta cảm giác mềm mại và thanh tú.
Nhưng trên người cô gái nhỏ này cũng có một loại khí chất không nói rõ được, thật ra là một loại cảm giác rất tỉnh táo mà tự nhiên.
Tề Chân đi dép lê đi vào, đặt chiếc đĩa ở trên bàn trà, nháy mắt với Dụ Cảnh Hàng mấy cái.
Dụ Cảnh Hàng đeo nhẫn cưới tay siết siết báo cáo, ngước mắt lên nhìn cô, mơ hồ cũng mang theo chút ý cười nhẹ, cúi đầu tiếp tục lật giấy tờ, lấy cây bút Parker vòng mấy chỗ.
Bọn họ cũng không nói chuyện gì, Tề Chân đi ra ngoài cửa.
Trần Ngao không hiểu sao còn thấy hơi chua, anh ta cảm thấy mình không thể ở nhà của Dụ Cảnh Hàng được nữa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-352.html.]
Ảnh hậu Thư Nhan gửi cho anh tin nhắn giọng nói: [ chuyển văn bản: Anh tính tính xem anh bao lâu rồi không về nhà, hả?! Trước tám giờ tối nay, anh mà còn chưa về thì vào chuồng chó mà ở cho em! Nghe đã hiểu chưa hả? ]
Trần Ngao tức giận đến mức mặt cũng xanh mét.
Vẻ mặt anh ta chợt trở nên hung tợn, chắp tay vào nhau rồi vội vàng nói: [... Anh sai rồi vợ ơi, cầu xin em tha thứ cho anh đi mà. ]
Chờ họ nói chuyện xong thì trời đã sắp tối, Dụ Cảnh Hàng liên hệ với nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp để chụp ảnh cưới cho họ.
Anh liên hệ hai người, một người chụp ảnh cứng mặc cưới châu Âu, một người khác là một trong những cựu trợ lý đạo diễn của bộ phim năm đó ( Cười Hỏi Thương Sinh ) , bởi vì vấn đề cơ thể nên đã rút lui khỏi vị trí đạo diễn tuyến hai.
Tề Chân ôm lấy mặt nói: "Thật sự được ạ, sao cảm giác chụp cái ảnh cưới thôi mà trận thế lớn như thế?"
Dụ Cảnh Hàng giảng đạo lý với cô: "Muốn chụp thì phải chụp cho nghiêm túc, không thể làm qua loa có lệ được, làm chuyện gì cũng phải như thế."
Tề Chân nhìn anh, rất hiếu kỳ: "Cho nên lúc trẻ anh đua xe nhuộm tóc bạc, hút thuốc uống rượu đánh nhau, cũng là tâm lý này sao?"
Dụ Cảnh Hàng: "..."
Ngày hôm sau Tề Chân có lớp học buổi sáng, sau khi Dụ Cảnh Hàng đưa cô lên lớp thì nhờ Tôn tỷ đón cô về nhà.
Bởi vì thời gian khá là gấp gáp cho nên chỉ có thể quay chụp dự án bên trong, bên ngoài thì lấy thân phận của Dụ Cảnh Hàng tất nhiên là không thể chụp ở Hải thành được.
Có lẽ vẫn còn có cơ hội khi đi tuần trăng mật, nhưng cô gái nhỏ nghiêm túc từ chối đưa theo nhiếp ảnh gia cùng đi hưởng tuần trăng mật.
Dụ Cảnh Hàng cũng không hy vọng có người chụp đến chính mặt của vợ mình, càng không đồng ý có người quấy rầy đến sinh hoạt của cô.
Nếu có thể, bao gồm mọi người trong nhà của cô gái nhỏ bên trong, họ đều không hy vọng cô bị fan của Dụ Cảnh Hàng hoặc là paparazzi chụp thấy mặt. Chuyện này đối với một cô gái còn đi học phổ thông mà nói, rõ ràng chính là một loại can thiệp tiêu cực.