Cô nhón chân dè đạt thăm dò, trong tay còn cầm bát sữa, lạch cạch đi đến cửa.
Dụ Cảnh Hàng đứng sau lưng cô nói: “Em làm gì vậy?”
Tề Chân liền phát hoảng, chén sữa được anh lấy sang một bên, cô bị anh ôm ngang lên ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh. Dụ Cảnh Hàng bất đắc dĩ nói: “Dậy rồi sao?”
Tề Chân chưa kịp nói gì thì phía sau luôn vang lên tiếng của Trần Ngao: “Cảnh Hàng, đây là bà xã của cậu sao?”
Dụ Cảnh Hàng vuốt lại làn váy của cô cho ngay ngắn thản nhiên nói: “Không phải bà xã của tôi thì là ai?”
Tề Chân ngoan ngoan thăm dò nói: “Xin chào anh”
Trần Ngao kinh ngạc đứng lên, tuy rằng hắn biết Dụ Cảnh Háng cưới một cô bé con nhưng vẫn không thể ngờ được anh thật sự lại cưới loại tiểu Lolita đáng yêu thế này….. Không biết cảm giác trở thành Lolicon tốt như vậy là như thế nào.
Trần Ngao giả vờ bình tĩnh nói: “Chào em gái.”
Dụ Cảnh Hàng tìm cho cô đôi dép lê sau đó buông cô xuống: “Đi đánh răng rửa mặt, bữa sáng em muốn ăn gì?”
Tề Chân cũng vẫn chưa kịp mở miệng thì trên lầu liền truyền đến tiếng bước chân, Lý Viên Viện cùng Kinh Tử mặc áo ngủ theo phong cách Lolita của Tề Chân một trước một sau bước xuống, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ m.ô.n.g lung.
Trần Ngao trợn mắt há hốc mồm: “Hai người này là sao đây?”
Tề Chân vội vàng giải thích: “Là bạn của em.”
Dụ Cảnh Hàng ôm cô trở về phòng, Tề Chân cọ cọ trong lòng anh hỏi: “Anh về sớm như vậy sao không nói với em.”
Mê Truyện Dịch
Anh hôn lên gò má non mịn của Chân Bảo, rồi lại hôn lên gương mặt phúng phính trắng mềm mại.
Râu dưới cằm của ông chú hơi cứng, làm cho cô rất khó chịu nên cô đưa tay đẩy đẩy anh ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-346.html.]
Dụ Cảnh Hàng lại cúi đầu hôn một cái nữa, dịu dàng nói: “Anh muốn làm em ngạc nhiên.”
Tề Chân dùng chân trần mềm mại đá anh một cái, tức giận bụm mặt: “Đừng có hôn em như vậy.”
Dụ Cảnh Hàng nắm lấy mắt cá chân gầy yêu của cô sau đó uhm một tiếng, bàn tay to đeo nhẫn cưới chậm rãi vuốt ve. Tay anh khô ráo mà ấm áp, hai người liếc nhìn nhau, không khí có chút kỳ lạ.
Chờ khi Tề Chân rửa mặt xong bước ra thì anh đã sắp xếp phòng xong rồi.
Cô ngượng ngùng nói: “Em cũng không để ý, lúc mang các cô ấy đến không cẩn thận nên bị nhìn thấy.
Dụ Cảnh Hàng đem kịch bản cất vào rồi nhàn nhạt nói: “Không sao.”
Anh có thể lý giải được cảm giác ngượng ngùng này của nữ sinh nhưng bản thân thì không có cảm giác gì.
Tề Chân chắp tay sau lưng nhìn anh, nhịp nhịp mũi chân, hai chân thẳng tắp tinh tế: “Chúng ta vẫn chưa chụp ảnh cưới, em nghĩ hay là chụp đi, người ta ai cũng có ảnh cưới treo ở trên đầu giường.”
Dụ Cảnh Hàng đem cô ôm vào ngực, tràn kề trán, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Chân Bảo của chúng ta muốn chụp theo phong cách nào đây?”
Mặt Tề Chân ửng hồng ngượng ngùng nói: “Em nghĩ sẽ chụp phong cổ trang cùng anh.”
Tề Chân liền bụm mặt, ngập ngừng nói: “Ngài vẫn làm nhạc công đại nhân được không?”
Dụ Cảnh Hàng uhm một tiếng, mỉm cười ôm cô nói: “Vậy Chân bảo muốn là ai?”
Tề Chân ngượng ngùng ôm lấy cổ anh, không nói lời nào. Cốt truyện trong phim truyền hình kết thúc khi nhạc công đăng cơ thành hoàng đế vài năm.
Tân hoàng đế trẻ tuổi dưới ánh dương nhìn về hướng mặt trời mọc cùng công chúa tiền triều.
Vị sư phụ Bạch Nguyệt Quang cũng c.h.ế.t trong trận chiến hỏi tất cả bình dân bá tánh, hắn chưa từng cô phụ hoài bão của thời niên thiếu, cũng chưa từng yêu sâu sắc.
Dụ Cảnh Hàng mỉm cười: “Em là tiểu hoàng hậu duy nhất mà đời người nhạc công yêu sau khi đăng cơ hoàng đế, có được không?