Dụ Cảnh Hàng kéo cửa sổ xe, cho xe tiến về phía trước rồi mở cửa xe, bất đắc dị dịu dàng nói: “Cặp nè.”
Tề Chân luống cuống tay chân cầm lấy cặp sách, vẫy vẫy tay nhỏ, dịu ngoan nói: “Ông xã, em đi nha.”
Chờ đến khi thân ảnh cô đã khuất dạng Chu Thần Quân mới buông tay, ngẩng đầu cười nói: “Lão Dụ, đúng là *cây vạn tuế ra hoa nha, mau dạy tôi cách nào để có thể ôm về một tiểu bảo bối đáng yêu như vậy không?”(
*Nguyên tác: 铁树开花 (tiěshùkāihuā): Thiết Thụ Khai Hoa: Cây vạn tuế ra hoa, điều hiếm thấy, rất hiếm khi xảy ra, thiết mộc lan trổ hoa)
Dụ Cảnh Hàng khởi động xe: “Nói thêm câu nữa là xuống xe.” Cuối cùng Tề Chân cũng vào kịp tiết học cuối, nhưng lớp cũng đã vào giờ học.
Theo thói quen Lý Viện Viện ngồi ở hàng đầu, Tề Chân lại đi ra ngồi phía sau. Nhớ tới lời Dụ Cảnh Hàng nói nên chú tâm nghe giảng bài, thời gian trôi qua cũng khá nhanh.
Sau khi kết thúc lớp học, Tề Chân cúi đầu sắp xếp đồ đạc, bạn học nam đeo kính ngồi bên cạnh cuối cùng nhịn không được hỏi: “Cậu thật sự đã kết hôn rồi?”
Tề Chân: “….”
Ánh mắt của cậu ta liếc nhìn đến trên chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, kiểu dáng có vẻ đơn giản nhưng được chạm khắc rất tinh tế, ít nhất cũng phải vài nghìn tệ.
Chồng cô không chừng cũng là người mạnh mẽ cường thế, mấy anh em cùng nhau phân tích cho nhau nghe. Cậu ta không nhịn được mà đánh giá thay cho hội trưởng, nói: “Ngày hôm đó anh Đảng đã chuẩn bị một chiếc nhẫn 2 cara, thương hiệu cũng rất có tiếng, cậu như vậy là không được.”
Cô ngỡ ngàng nhìn cậu ta, chỉ đơn giản hỏi: “Vậy cậu là ai?”
Ánh mắt tiểu tiên nữ thật xinh đẹp, giống như là đá đen obsidian vậy, còn đẹp và đáng yêu hơn so với ảnh chụp được post trên diễn đàn của trường. Cậu ta ngượng ngùng, xoa xoa ót, cúi đầu nhưng mặt thì càng ngày càng đỏ: “Tuần trước tôi cùng cậu học chung lớp, ngồi sau cậu còn đưa cho cậu bảng đánh dấu, cậu không nhớ tôi sao?”
Tề Chân: “…” Không đợi cô nói chuyện, nam sinh trước mắt đột nhiên đem ra một quyển sách giáo khoa rất nặng, “ầm” một tiếng làm cả hai người đều giật mình.
Cậu bạn này trong nháy mắt liền ngậm chặt miệng, câm như hến. Chị Viên khinh miệt cười mỉa, gõ gõ xuống bàn hai lần: “Biết rồi. 2 cara so với chồng cô ấy tính là cái gì? *Điếu ti nam còn có mặt mũi, ở đó mà còn ngậm miệng mở miệng kiếm cái gì**?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-342.html.]
(*Nguyên tác: 吊丝 (Diaosi): là từ phổ biến mới nhất trên Internet. "Diaosi" tự nhận là một thanh niên cay đắng, nghèo khổ, thấp bé và thất vọng. Diaosi ngụ ý sự bất lực và tự ti, và sau đó thuật ngữ này được sử dụng rộng rãi trên Internet. Một số phương tiện truyền thông cho rằng Diaosi thực sự là một người mong muốn được xã hội công nhận nhưng không biết sống, không có mục tiêu và thiếu nhiệt tình.)
Nam sinh nhíu mày: “Cô không cần trợn mắt nói dối đâu, hơn nữa tôi chẳng qua là….”
Chị Viện: “Cậu câm miệng. Còn không mau thu xếp đồ rồi cút đi.”
Nam sinh nhìn cô gái nhỏ còn đứng bên cạnh chị Viện, dùng biểu cảm kỳ quặc nói: “Cậu có quan hệ gì với cô ta…”
Chị Viện dùng ánh mắt nham hiểm hung ác nhìn cậu ta, mỗi chữ đều mang theo chút tươi cười nói: “Còn nghĩ vớ vẩn nữa chị đây sẽ bóp mũi giống như là nặn tương cà vậy đó.”
Vì khí thế của chị Viện thật sự rất mạnh, đè ép khí thế của nam sinh nên cậu ta liền cầm lấy sách giáo khoa mà bỏ chạy. Tề Chân nói: “Cám ơn chị, chị Viện. Nhưng sau này vẫn đừng nên làm như vậy, nếu như cậu ta làm chị bị thương thì làm sao?”
Lý Viện Viện giúp cô lấy sách, hừ một cái cười nói: “Đừng có xem nhẹ chị, từ nhỏ chị đã luyện tập taekwondo, cái loại đàn ông trói gà không chặt như vậy không làm gì được chị dâu.”
Mê Truyện Dịch
Tề Chân cảm thấy cô ấy thật là lợi hại, sung bài đến mức hét lên: “OA.”
Lý Viện Viện nhìn cô, nhịn không được mà an ủi nói: “Chồng em cũng rất lợi hại, lúc quay cảnh đánh diển trong phim cổ trang đều không dùng thế thân. Có hiểu việc ôm đàn cổ, bịt mắt g.i.ế.c thích khách trong đêm mưa dông là gì không? Có biết Taekwondo là gì không?”
Tề Chân cũng không biết Dụ Cảnh Hàng lợi hại như vậy, gật đầu tán thành nói: “Anh ấy cũng rất lợi hại đó.”
“……” Trong nhất thời Lý Viện Viện không biết phải châm chọc như thế nào.
Trở lại ký túc xá, Kinh Tử đang đắp mặt nạ còn dùng ánh mắt bát quái nhìn Tề Chân, bị Lý Viện Viện uy h.i.ế.p liền không ngậm miệng không dám lên tiếng.
Một lát sau Tề Chân tắm rửa xong đi ra, Kinh Tử rốt cuộc nhịn không được chắp tay thành hình dạng microphone nói: “Xin hỏi, cùng Dụ Cảnh Hàng vỗ tay vì yêu là loại cảm giác gì?”
………..