Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ẩn Hôn Với Ảnh Đế - Chương 33:4

Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:36:02
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Viện Viện dè dặt gật đầu chào với nam thần, cùng Kinh Tử lên xe trở về. Xe vừa đi, cô liền kích động tám chuyện: “Cậu đoàn Chân Bảo và nam thần của tôi trở về thì làm gì?”

Kinh Tử không còn lời nào để nói: “…”Lý Viện Viện kích động gào thét như con sóc nhỏ. Kinh Tử: "..."

Vừa đến tiểu khu, vào trong gara, Tề Chân quấn chặt trong lòng anh giống như bạch tuộc, ngước đầu nhìn anh. Dụ Cảnh Hàng đem người ôm xuống, cô gái nhỏ ôm lấy bờ vai anh, chủ động hôn lên môi anh. Áo sơ trắng của anh đều bị cô làm nhăn hết, hai người chậm rãi hôn nhau trong gara. Vì cô uống rượu nên cứ dính lấy người giống như đêm đầu tiên. Chỉ là khi đó cô gái nhỏ trúc trắc, đau đến mức nhịn không được mà rơi lệ, cố giấu kín sự xấu hổ và cảm giác đau của thân thể. Dụ Cảnh Hàng cũng thật nhẫn nại, chậm rãi cùng cô, kiềm chế dục vọng mới dỗ cô có được chút hứng thú.

Dụ Cảnh Hàng dẫn dắt cô, hai người môi lưỡi giao triền, chậm rãi nghiêng đầu hôn nhau làm cô thở dốc. Dụ Cảnh Hàng chạm chạm vào mũi cô: “Vào nhà lại tiếp tục được không?”. Tề Chân ôm anh, dựa vào lòng anh không lên tiếng, cách lớp áo sơ mi nhẹ nhàng chạm vào phần lưng rắn chắc của anh, không khí ái muội làm người đỏ mặt.

Mê Truyện Dịch

Anh ôm cô bé của mình vào trong, hai người tiếp tục hôn nhau trên sofa, thân thể từ từ nóng lên. Thật ra đàn ông trưởng thành thì ** đều mãnh liệt hơn so với cô gái nhỏ. Sự đòi hỏi với thân thể cô của Dụ Cảnh Hàng chỉ nhiều chứ không ít, nhưng anh lại cực kỳ kiềm chế, chỉ là hôm nay động tình lại có chút kích động hơn. Thật sự là chịu không nổi, lúc ở phòng tắm tắm rửa đã làm một lần.

Hơi nước bốc lên, vẻ mặt cô trúc trắc ửng hồng, lông mi dài phủ lên đôi mắt đen sẫm, ướt át và mờ mịt, phát ra tiếng rên rỉ mềm mại yếu đuối. Cô dùng toàn bộ sức lực còn lại cảm thụ anh đang trong cơ thể mình, lại không chịu kêu lên, nhưng điều này chỉ làm cho anh càng muốn chinh phục hơn. Động tác của Dụ Cảnh Hàng các lúc càng thêm mạnh, Tề Chân chịu không nổi, ánh mắt cô mê loạn ôm lấy cổ anh: “….nhẹ chút…..phá…phá hư…”

Hô hấp của anh trầm ổn mà có quy luật, rất nhanh liền dừng lại, tay đưa ra cẩn thận mà chậm rãi. Ngón tay thon dài xinh đẹp, đeo nhẫn cưới, toát lên vẻ lịch lãm và cấm dục trong buổi họp báo. Mũi chân cô chịu không nổi mà căng chặt. Giọng nói của anh trầm thấp bên tai cô: “Nơi này….vẫn là nơi này? Hử?

Tề Chân khóc không được, nhưng pháo hoa lại cứ vang lên trong đầu: “Không phải em…ân…là, BCS, anh làm sao lại…”Vậy mà anh lại nở nụ cười, cúi đầu hôn lên môi cô, tiếp tục cùng cô trầm luân trong**. Dụ Cảnh Hàng nhẹ nhàng dạy dỗ bên tai cô: “Đừng khóc, cứ chậm rãi mà hưởng thụ, đây là điều hạnh phúc tuyệt vời nhất.”

Da thịt Tề Chân ửng hồng, hộ hấp loạn nhịp.

*Sương tuyết nhựu lận quá hoa chi, hồng mai cũng nhịn không được kiều diễm đứng lên. *霜雪蹂i躏过花枝,红梅也忍不住娇艳起来。

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-334.html.]

Anh có chút hời hợt, bàn tay to hữu lức nắm lấy mắt các chân của cô: “Sẽ không phá hư.”

Tề Chân đau, cơ thể cũng có chút trúc trắc, Dụ Cảnh Hàng lại quá thành thục cường thế, làm cô chịu không nổi. Trên người anh toát ra hơi thở nội liễm mà trầm ổn, làm cô nhịn không được ôn anh càng chặt hơn, dù đau nhưng đồng thời cũng dâng lên chút cảm giác thích thú kỳ dị.

Sau khi làm xong một lần, cô mơ màng dựa vào trong lòng anh. Anh trấn an cô bằng cách sờ sờ vào phần gáy mềm mại trắng như tuyết. Cô cố gắng mở to hai mắt, nhìn thấy hình xăm ngay vị trí trái tim anh là những chữ số la mã dày đặt, cách sắp xếp chữ số cũng rất rối nên trong nhất thời cô hiểu là gì.

Nhưng cô biết rằng anh đã đồng ý với cô, không hề nuốt lời, chỉ là vì việc kia nên cô không cảm thấy an toàn mà cố tình gây sự. Tề Chân ghé môi hôn lên hình xăm mấy lần, giương đôi mắt phiếm hồng, ngân ngấn nước, mái tóc dài được anh nhè nhẹ xoa. Khi ánh mắt hai người chạm nhau liền có chút ái muội, cả hai đều ngầm hiểu. Dụ Cảnh Hàng đem con thỏ bông cục cưng nhét vào trong lòng cô, cúi đầu hôn hôn lên hai gò má cô, vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ nói: “Ngủ đi, được không nào?” Thân thể cô cũng không chịu được nhiều hơn nữa.

Kết quả là ngày hôm sau cô vẫn đến muộn, Lý Viện Viện gọi mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Chị Viện: [Đã gọi cho em mười mấy cuộc gọi nhỡ rồi. Đã giúp em điểm danh.] Chị Viện: [Nhưng mà nói thật cuộc sống sau hôn nhân là như vậy sao, làm chị cũng muốn kết hôn…]

Tề Chân nằm trên giường được Dụ Cảnh Hàng bế lên đi rửa mặt, mặt ửng hồng. Cô không chịu tự làm, cứ cúi đầu nghịch nhẫn cưới: “Chồng ơi, hay là hôm nay đừng đưa em đi…”

Dụ Cảnh Hàng lấy kem đánh răng cho cô, thản nhiên nói: “Vẫn còn 1 tiết, kịp mà.” Anh sờ sờ đầu lông xù của Tề Chân: “Làm nũng cũng vô dụng, em ở nhà thì ai chăm sóc em.”

Tề đánh răng rửa mặt, mang dép lê lạch bạch đi ra, mắt cá nhân tái nhợt mà tinh tế, trên người có vài dấu hôn đỏ đỏ, trông thật tội nghiệp. Chân Bảo theo sau lưng ôm lấy thắt lưng anh, tay nhỏ đeo nhẫn cưới cùng anh mười ngón đan nhau, quyến luyến không rời, nhẹ nhàng làm nũng.

Anh trầm mặt. Cô đắc ý dạt dào, quẫy đuôi chậm rãi theo sau. Dụ Cảnh Hàng hiểu rõ liền giúp cô với lên bồn rửa mặt, tựa vào trán cô giảng đạo lý: “Nghe lời một chút được không nào? Chồng phải đi rồi, tối nay đành phải nhờ chị Tôn đưa em về trường.”

Tề Chân lập tức ôm lấy cổ anh, nghịch phần măng – sét đắt tiền, bước vào trò chơi hỏi đáp: “Thì, anh đưa em đến trường, được không? Nha?”

Loading...