Cô trợ lý nhỏ lén lút thổ lộ nói với chị Tôn: “Em sẽ không dám ôm ảo tưởng gì với anh Hàng nữa.”
Để đến được tư nhân Lương Hòa và trách kẹt xe trong giờ cao điểm, phải chạy một vòng rất là xa, nhưng để đến kịp thời thì vẫn còn nhanh hơn.
Cái giá phải trả là chị Tôn muốn nôn, và cô trợ lý nhỏ bé run rẩy khắp người, sống lâu như vậy mới nhận ra rằng chiếc xe vẫn có thể đạt đến tốc độ này.
Mê Truyện Dịch
Áo sơ mi của Dụ Cảnh Hàng chỉ hơi bị nhăn, cởi áo vest bên ngoài ra, dịu dàng mỉm cười nói với chị Tôn: “Đừng nói với cô ấy.”
Chị Tôn cố gắng duy trì sự chuyên nghiệp của mình mà mỉm cười: “ Vâng, ngài Dụ.”Chị Tôn chắc chắn, bà chủ nhỏ muốn ngồi ngoan ngoan trên chiếc xe này, nhất định sắc mặt của cô ấy sẽ trắng bệch và chóng mặt.
Giây phút này nội tạng bên trong chạy lung tung, nhưng ngài Dụ lại không cam lòng.
Tề Chân không biết sự tình, hỏi anh ấy: “Còn chị Tôn?”Dụ Cảnh Hàng nói: “Để cô ấy quay về rồi.”
Tề Chân ờ một tiếng, cô ấy quay lại nhìn bọn người chị Viện,nắm lấy tay của Dụ Cảnh Hàng: “Lần trước trợ lý của chị Tôn đến lấy vương miện, làm em rất ngạc nhiên, hóa ra là một sinh viên năm cuối của khoa chúng em lãnh được học bổng, lúc trước còn cho em mượn sổ ghi chép.”Dụ Cảnh Hàng ờ một tiếng, rồi đưa áo khoác mặc vào cho cô.
Anh ta nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Tề Chân, vẻ mặt nghiêm túc và trêu chọc đứa trẻ: "Sau khi sao chép ghi chú của *học bá, cũng không thấy lấy được thành tích tốt nào?"
Tề Chân nhìn xuống ngón chân xấu hổ: “… …”Dụ Cảnh Hàng ho một tiếng, thật sự cũng không có cách nào.Bản thân anh thậm chí còn không yêu cầu cô có bất kỳ thành tích nào, đạt được thành tích gì, miễn là cô có sức khỏe tốt hơn là đủ rồi.
Trong nhà có nhiều người làm cho cô ấy vui vẻ, sau khi tốt nghiệp thì sẽ đi du lịch, đọc sách rồi ngủ, mua vài thứ đồ linh tinh. Cô ấy muốn cái gì mà trong nhà không có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-332.html.]
Lúc anh ấy không quay phim thì có nhiều thời gian rảnh rỗi, cũng không để cho cô gái nhỏ ở nhà buồn chán một mình.Nhưng Tề Chân lại nói với anh ấy: “Em là người có mơ ước, anh tin em đi.”
Cô ấy thật sự rất thích tiểu thuyết kinh dị, mặc dù cô ấy không có nghiêm túc cố gắng khi cô mới kết hôn, nhưng cũng sẽ không quên xem nó.
Dụ Cảnh Hàng ờ một tiếng,lấy chìa khóa xe ra: “Anh tin em.”Mọi người đều lên xe, Tề Chân ngồi bên ghế lái phụ nhìn anh ấy, anh ấy đeo kính đen lên, che ánh mắt có hơi tức giận.Lý Viện Viện và Kinh Tử hai người bọn họ vốn dĩ rất Idol cô ấy, nhưng chồng nhà người ta đang ở đây, thật sự rất xấu hổ đến chết.
Và cũng một lúc không có nói chuyện.Một lúc sau, trong không khí yên tĩnh, Tề Chân nhịn không được nói nhỏ với anh ấy là: “Anh không có tin em.”
Dụ Cảnh Hàng từ từ quẹo xe sang một bên, điềm tĩnh nói: “Anh tin em.”Tề Chân nói giọng mũi nhỏ: “ Uhm.”Quá qua loa rồi, cứ lặp đi lặp lại như vậy.Đôi mắt của Dụ Cảnh Hàng sau cặp kính râm màu đen lặng lẽ nói: “Anh chỉ hy vọng em vui vẻ.”
Trong lòng Tề Chân có chút hạnh phúc, nhưng không có biểu lộ ý nghĩ này ra bên ngoài, không thể nhịn được mà lắc lư đôi chân của mình.
Lý Viện Viện lặng người, ánh mắt ngớ ra.
Cô ấy cúi đầu xuống, gửi tin nhắn wechat cho Thiệu Khang: [ người ta muốn nghe lời nói ngọt ngào, nói cho em nghe được không? ]Thiệu Khang: [ Có phải là em đang chơi trò mạo hiểm không? ]Thiệu Khang: [ Được thôi, không có vấn đề gì.]Thiệu Khang đưa ra một trích dẫn trên Bidu: [Tôi yêu em, em là kho báo của tôi [tình yêu] [hoa hồng]. Trong tình với em, trái tim anh chìm trong bụi, nhưng lại tan thành cát bui….]Lý Viện Viện đóng Wechat lại: [Đi c.h.ế.t đi.]
Tề Chần lúc tìm trong ngăn kéo của xe, lấy đồ ăn vặt ra chia cho Ví Viện Viện và Kinh Tử: “ Anh ấy nói một lát nữa mới đến nhà hàng được, nhà hàng ở thành Đông, phải đi đường vòng, các bạn ăn cái này lót dạ trước nhé.”
Lý Viện Viện nhìn thanh sô cô la đặc sản của nước J, khoai tây chiên có vị mật ong trong tay Kinh Tử, trong xe là một đống đồ ngọt cùng đồ ăn vặt, sữa dâu tây và thạch trái cây Hoàng Đào…. Đây vẫn được xem là chiếc xe sao?
Không hề, phải gọi chợ đồ sỉ thì đúng hơn. Cô nghi ngờ mội một chiếc xe mà nam thần lái đều sẽ có đầy ắp các món đồ ngọt mà cô gái nhỏ này thích, dùng để dụ dỗ tiểu Lolita này. Tề Chân nhìn Dụ Cảnh Hàng với nhiều biểu cảm khác biệt, tràn đầy sự vui vẻ cùng khen ngợi, còn mang theo một tia ý niệm ông chú này thật hiểu mình. Chờ cô ăn xong, Dụ Cảnh Hàng lấy đồ nắng cửa sổ ra rồi nói với vợ yêu: “Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi, anh gọi em dậy sau.”
...........