Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ẩn Hôn Với Ảnh Đế - Chương 32:4 Tróc trùng

Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:06:29
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tề Chân dùi đầu vào lòng Dụ Cảnh Hàng, có chút thẹn thùng, được anh sờ sờ tóc dài. Vốn đang không vui nhưng khi nhìn thấy Dụ Cảnh Hàng thì có chút nghẹn lời.

Dụ Cảnh Hàng cười cười với bà, bà liền gật đầu chào lại, nói: “Uh….rất tốt.” Giang chủ nhiệm cũng không biết bản thân nên nói gì. Sau khi biết kết quả que thử thai, thì đưa cô đi làm thêm vài *xét nghiệm HCG nữa.

*Xét nghiệm HCG là xét nghiệm xem phụ nữ có mang thai hay không.Trong lúc chờ báo cáo kết quả, Tề Chân xấu hổ đến mức muốn tìm chỗ để chui xuống: “Ôi, bác sĩ lớn tuổi một chút đều bế em khi còn nhỏ. Vạn nhất thật sự có thai thì sẽ xấu hổ c.h.ế.t mất.”

Dụ Cảnh Hàng chà xát hai bàn tay to lớn của mình cho ấm rồi chạm vào bụng cô, kề lên trán cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Em trở thành mẹ trẻ, bọn họ nhất định sẽ vui mừng cho em.”

Tề Chân không vui nhưng cô biết Dụ Cảnh Hàng đang an ủi bản thân cô, nên cô chỉ dựa vào lòng anh mà không nói gì. Mỗi khi Dụ Cảnh Hàng không kìm lòng nổi thì sẽ đưa tay sờ sờ lên gương mặt non mềm của Tề Chân, trong lòng đều là yêu thương dịu dàng. Cô gái nhỏ thấy trong phòng chờ không có ai thì liền chầm chậm trèo lên đùi anh ngồi, ôm lấy cổ anh, bọn họ liếc nhìn nhau rồi chậm rãi nghiêng đầu hôn môi nhau.

Nụ hôn không có t.ì.n.h d.ụ.c chỉ là một nụ hôn thân mật, giống như hai người chỉ có nhau. Môi lưỡi giao triền, tâm trí giống như được chìm trong dòng nước ấm áp. Nhưng Tề Chân đã hết hơi, lúc đang lấy lại hơi thở thì nhìn thấy khóe môi Dụ Cảnh Hàng mơ hồ hiện lên ý cười. Tề Chân nhịn không được hừ một tiếng, không để cho anh hôn nữa.

Kết quả báo cáo đã có, nồng độ HCG không cao, để đảm bảo an toàn nên đã làm thêm siêu âm B. Giang chỉ nhiệm xem báo cáo xong thì giải thích cho bọn họ: “Không có thai, nhưng tốt nhất nên cho cô ấy làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, cô bé này sức khỏe yếu, tôi nhìn nó lớn lên nên cảm thấy lúc nào nó cũng là tiểu bảo bào hết.”

“Tôi là bác sĩ phụ khoa, cũng không khuyến cáo sinh con quá sớm. Chờ Chân Chân bồi dưỡng lại cơ thể thật tốt, lập kế hoạch trước như vậy đối với đứa trẻ cũng tốt hơn.”

Giang chủ nhiệm nghiêm túc nói: “Trong lòng con bé chắc vẫn chưa chấp nhận được việc làm mẹ. Bản thân cũng là trẻ con thì làm sao chăm sóc được cục cưng chứ?”

Bà ấy liếc nhìn Tề Chân một cái: “Đúng không, tôi nói chính xác chứ gì?” Tề Chân thẹn thùng gật đầu, vùi mặt vào trong lòng Dụ Cảnh Hàng thừa nhận.

Dụ Cảnh Hàng sờ sờ tóc Tề Chân, gật đầu với chủ nhiệm: “Có một đứa trẻ như cô ấy cũng đã đủ lắm rồi.” Bà Giang vốn định dạy dỗ ông chồng này một chút, nhưng nhìn Dụ Cảnh Hàng lại tiếp tục nói không nên lời, lại bị nghẹn lại.

Mê Truyện Dịch

Ngược lại chủ nhiệm nói với Tề Chân: “Chân Chân, nhớ giữ gìn sức khỏe, bà giang đây nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, trong lòng rất lo lắng cho cháu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-324-troc-trung.html.]

Tề Chân ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cô liền bị chồng đẩy đi ra ngoài, giúp cô đội mũ và mang kính râm. Tuy rằng bọn họ chen ngang được là vì thân phận của Tề Chân, nhưng chủ nhiệm Giang vẫn còn mấy bệnh nhân đã hẹn trước khác. Người đến khám bệnh nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng so với bệnh viện công thì số lượng không bằng, hơn nữa còn phải đặt lịch hẹn trước, rất tiết kiệm thời gian.

Ở tầng trệt gặp được rất nhiều bệnh nhân cùng thân nhân người bệnh, dù có nhận ra Dụ Cảnh Hàng thì cũng sẽ không làm ra hành động mạo phạm gì.

Có một người phụ nữ xách túi xách nhỏ, kéo kính râm xuống ngạc nhiên hỏi: “Cậu có phải là Du Cảnh Hàng không?” Có thể chụp ảnh cùng tôi không?”

Dụ Cảnh Hàng trực tiếp từ chối, người phụ nữ này nhìn thấy bảng chỉ dẫn là khoa phụ sản thì lộ ra biểu cảm ngạc nhiên. Cô ta nghịch nghịch tóc, nhìn cô bé có làn da trắng như tuyết trên xe lăn, che kín thật: “Không sao, không sao.”

Một bà lão hơn 70 tuổi cũng nhận ra Dụ Cảnh Hàng, nhưng không có đam mê thể loại điện ảnh. Bà rất nóng lòng, dùng tiếng phổ thông pha trộn thêm giọng Thượng Hải nói: “Cô bé này tuổi còn nhỏ, người lại gầy mang thai không tốt đâu. Cậu chú ý bồi bổ cho cô bé nhé. Mang thai mà ngồi xe lăn, không chừng thân thể cũng sắp chịu không nổi rồi, đàn các người ….”

Dụ Cảnh Hàng chỉ cười cười bình thản nói: “Cám ơn”. Bà lão không thèm để ý đến anh, lấy trong túi ra một hộp sữa Vương Tử nhỏ. Bà lão cắm ống hút cho cô rồi nói huyên thuyên: “Cô bé vất vả rồi, nhớ chú ý thân thể.”

Tề Chân ngẩng đầu lên nhìn bà lão, nghiêm túc nói cám ơn. Người phụ nữ còn đang dò xét xem cô lớn lên bộ dạng thế nào. Tuy rằng tin đồn đã bị bác bỏ nhưng đại đa số mọi người vẫn bị lời đồn làm ảnh hưởng. Không nhìn ra được chân tướng, thật sự rất khó để thay đổi ấn tượng, cũng khó tin được chuyện bà Dụ có gương mặt rất xinh đẹp. Bất quá người phụ nữ còn chưa kịp làm gì thì Dụ Cảnh Hàng đã đưa vợ rời đi rồi.

Quay trở lại phòng bệnh VIP, Lý Viện Viện các cô vẫn còn ngồi ngay ngắn chỉnh tề, thấy Dụ Cảnh Hàng đỡ Tề Chân đi vào. Tề Chân mắt to lấp lánh, trong tay còn cầm hộp sữa Vương Tử, lắc lắc chân một cách đắc ý. Kinh Tử lập tức đứng lên, khẩn trương hỏi: “Sao rồi?”

Nhìn cô cứ như là con gái của anh. Dụ Cảnh Hàng không nói chuyện, Tề Chân lại rất vui vẻ liếc mắt nhìn Dụ Cảnh Hàng một cái rồi mở hai tay ra vui vẻ tuyên bố: “Tạm thời mình không cần làm mẹ!”

Lý Viện Viện cũng rất vui, nhưng khi nhìn thấy Dụ Cảnh Hàng nhất thời liền đỏ mặt, bắt đầu ấp úng. Tề Chân siêu vui vẻ, thể xác và tinh thần đều vô cùng thoải mái, giang hai tay về phía chồng mình nói: “Ôm!”

Dụ Cảnh Hàng đem cô ôm cô một cái, cô bé trong tay nhẹ như mây. Cô gái nhỏ vui vẻ cực kỳ, tảng đá trong lòng được gỡ bỏ, nghiêm đầu hôn bẹp một cái lên sườn lạnh lạnh lùng cương nghị kia. Dụ Cảnh Hàng cúi đầu khẽ chạm vào môi cô, cùng vợ hôn môi vài giây. Người đàn ông ôm vợ mình bất đắc dĩ nói nhỏ: “Không cho làm nũng, nhảy nhót như vậy, bạn học của em còn đang ở đây.”

Lý Viện Viện mỉm cười có lệ: “Không sao, không sao, ha ha ha.” “…Ha Ha, thật sự là không sao đâu mà.”

Loading...