Lý Viện Viện yên lặng che đi hai tai của Tề Chân, trẻ con không nên nghe mấy lời thô tục này. Chạy được hơn phân nửa đoạn đường, di động Tề Chân lại vang lên là “Chồng yêu”.
Lý Viện Viện nhận điện thoại nghe chất giọng trầm thấp của người đàn ông nói: “Đến đâu rồi?”. Chất giọng giống như một loại mê dược, cách qua di động mà vẫn cảm nhận được chất nam tính. Lý Viện Viện căn bản chưa kịp suy nghĩ, có chút mất kiên nhẫn, cô đem Tề Chân ôm vào trong lòng, miệng nhanh nhảu nói: “Đang giờ cao điểm! Chưa biết giờ cao điểm ở Thượng Hải là như thế nào sao? Đã bảo tài xế nhanh hơn rồi!”
Cái tên đàn ông thúi này, hối cái gì. Chân Bảo đang mang thai còn phải chịu tội tất cả đều là do hắn. Người đàn ông bên kia rất bình tĩnh, chỉ dò hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
Lý Viện Viện tức giận châm chọc: “*Sức khỏe dồi dào, đến được bệnh viện là tốt rồi.” Cúp điện thoại xong cảm thấy thật thoải mái, cô ấy cảm thấy ông chú này thật phiền. Trâu già gặm cỏ non còn không biết xấu hổ.
Tề Chân cảm thấy giọng nói dễ nghe kia làm thoải mái đầu óc cô, nhưng Lý Viện Viện thì cảm thấy rất khó chịu khi bị một ông chú già ôm vào lòng. Nhưng ông chú già này lại rất đáng tin, không chừng ở trên đường đã gọi điện để sắp xếp mọi thứ. Các cô vừa đến bệnh viện Lương Hòa thì đã có nhân viên cấp cứu đến đón người, trực tiếp đưa xe lăn cho Tề Chân ngồi. Y tá trường tự mình đo nhiệt độ cho cô, nhiệt độ bình thường, xét nghiệm m.á.u cùng chụp X-quang đều không cần phải xếp hàng như người khác.
Bệnh viện tư nhân cũng ít người, nhưng tình trạng của Tề Chân thuộc loại cần được xử lý đặc biệt. Chuyên gia hô hấp của khoa nội đến, nhìn vào báo và phim chụp X-quang, trên cơ bản không có vấn đề gì chỉ cần chỉ cần kê toa đúng thuốc là được.
Sau một vòng kiểm tra không lâu thì y tá trưởng đầy xe lăn đưa Tề Chân đến phòng bệnh VIP nghỉ ngơi: “Tôi đưa các cô cùng Tề tiểu thư đến đó.”
Tề Chân ngoan ngoãn nói: “Dì cứ từ từ, vất cả cho dì rồi.”Cuối cùng y tá trưởng cũng được tự do, yêu thường sờ sờ đầu cô dịu dàng hỏi cô hiện tại cảm thấy thế nào? Kinh Tử nói: “Hai người biết nhau sao?”Vị y tá trưởng có độ tuổi trung niên giúp bọn họ ấn nút thang máy: “Là cháu gái của cô đông ở đây.”
Đúng là cục cưng quý giá, được sủng đến đòi mạng. Mặt Lý Viện Viện đờ ra, gật gật đầu. Tề Chân ngửa đầu nói: “Chị Viện và Tử Tử, hai người có giận mình không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-322-troc-trung.html.]
Chuyện cô sợ hãi là chuyện khác nên mới phải giấu diếm lâu như vậy, nhưng Lý Viện Viện lại tưởng rằng là chuyện này. Nói thật, Lý Viện Viện cho rằng gia đình Tề Chân cũng chỉ thuộc hàng trung lưu, nhưng không thể ngờ được rằng cô lại là cháu ngoại của người đồng sáng lập bệnh viện Lương Hòa, có quan hệ huyết thống với ngài Chu Bỉnh Hòa.
Tính ra cũng là một đại tiểu thư danh giá. Thật ra cũng không có gì phải tức giận vì Tề Chân rất tốt, ngoại trừ có chụt nũng nịu ra thì tính tình rất mềm mại và ngoan ngoãn.
Giống như là nuôi một con mèo giống Ragdoll trong nhà, mang vẻ đẹp thịnh vượng, không thích vận động nhiều, không bao giờ gây rối cho ai, muốn nhào nặn như thế nào cũng được còn vô tư ngây thơ nhìn chủ nhân.
Cô ấy lắc đầu: “Chị trách em làm gì?” Cô ấy giúp Tề Chân đi vào trong, xe lăn nhanh chóng di chuyển rất nhanh liền đi đến trước cửa phòng VIP.
Y tá trưởng nói: “Vừa rồi bà nội của cháu cũng gọi điện tới, nói rằng sẽ đưa cháu đi khám phụ khoa sau, cháu có biết không?”. Bà nội làm gì cũng đều quyết hết không hề hỏi qua cháu gái, Tề Chân cảm thấy chua xót trả lời một tiếng.
Lý Viện Viện vẫn còn đang bị chuyện nơi là là bệnh viện tư nhà Tề Chân làm cho khiếp sợ. Các cô ấy ngồi ở phòng VIP đợi không bao lâu, trà cũng chỉ uống được vài ngụm thì chồng Tề Chân đến.
Tiếng bước chân trầm ổn nhanh chóng truyền đến, cửa phòng bệnh được đẩy ra. Lý Viện Viện bỗng nhiên có trực giác khác thường. Người đàn ông diễn thuyết sáng nay tại trường xuất hiện phía sau cửa, sơ mi trắng cao cấp có hơi nhăn, cổ tay hơi hơi xăng lên làm lộ ra cánh tay rắn chắc.
Mê Truyện Dịch
Hình ảnh người đàn ông này từng xuất hiện trên rất nhiều phim điện ảnh kinh điển của Trung Quốc, cũng từng đứng ở nơi cao quý hào nhoáng ung dung đọc diễn văn. Nhưng hiện tai anh ta lại xuất hiện ở nơi này, có chút phong trần mệt mỏi nhưng vẫn không mất đi vẻ bình tĩnh cùng trầm ổn.
Phòng bệnh VIP này cũng không có người ngoài, cả người Lý Viện Viện trực tiếp hóa đáo, nửa ngày đều không nói được gì. Có một loại cảm giác vớ vẩn làm cho cô ấy cảm thấy bản thân đang không tồn tại ở hiện thực.