Giọng nói của chồng Tề Chân rất dễ nghe, không giống như trong tưởng tượng là giọng nói của một ông chú tuổi trung niên. Dù qua điện thoại giọng có biến dạng một chút nhưng vẫn rất có cảm giác trầm thấp sâu sắc.
Người đàn ông này không hề nghe hết lời cô ấy nói mà nhanh chóng phản ứng lại ngay: “Trong túi cô ấy chắc là có bình xịt.”
Lý Viện Viện mó tới mò lui, có chút khó khăn. Mò thêm lần nữa thì đụng đến một bình nhỏ, quyết định lấy ra rồi mở nắp.
Người đàn ông qua điện thoại trấn tĩnh, nhưng tốc độ nói chuyện đã nhanh hơn rất nhiều: “Lắc bình khoảng 5 giây rồi mở nắp bình ra.”
Lý Viện Viện nghe theo, lắc bình vài cái rồi mở bung nắp ra, theo hướng dẫn của người đàn ông mà đưa cho Tề Chân hít vào, hít sâu thêm vài cái. Lặp lại vài lần thì cô gái nhỏ cũng đã tốt hơn nhiều, chậm rãi mở to mắt.
Ngực cô đã giảm bớt đi cảm giác nặng nề, nhưng vẫn còn hơi khó thở. Nghe người đối diện nói hai câu, Lý Viện Viện cũng không kịp suy nghĩ, nhanh chóng định thần lại: “Cửa hàng đồ uống ngay cạnh hội trường của trường.”
Lý Viện Viện nói: “Nhưng chúng tôi đã gọi xe rồi, tầm khoảng 1 phút nữa ….”
Kinh Tử liếc nhìn đồng hồ: “Xe chúng ta đặt đã đến rồi.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên kia điện thoại nói: “Đổi địa điểm thành bệnh viện tư nhân Lương Hòa.”
Lý Viện Viện cảm thấy cái tên này hoàn toàn có chút vô lý, liền nhíu mày.
Mê Truyện Dịch
Người đàn ông chỉ nói: “Đổi.”
Lý Viện Viện tức nghẹn, khí thế cũng giảm đi nhiều, bĩu môi nhỏ giọng nói với Kinh Tử: “Đổi, đổi ngay đi.”
Giọng nói của anh ta thật rõ ràng, ngắn gọn: “Tôi lập tức qua đó ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-321-troc-trung.html.]
Xe có thể dừng bên trong sân trường nhưng đến trước cửa quán đồ uống thì không thể, hơn nữa ở đây rất đông người. May mà Tề Chân đã đỡ hơn nhiều nên đã đi ra con đường ngay bên cạnh hội trường để chờ.
Tề Chân cầm điện thoại di động che trán hỏi các bạn trong nhóm: “Anh ấy nói gì vậy?”
Lý Viện Viện biết cô đã đỡ hơn, cô ấy cũng có người tha6hn bị hen suyễn nên nếu triệu chứng đã giảm bớt thì không còn nguy hiểm nữa. Nhìn Tề Chân cũng không có gì nghiêm trọng nữa nhưng cần chú trọng bồi dưỡng cơ thể, không thể để quá mệt hoặc bị kinh động sợ hãi.
Cô ấy lắc đầu nói: “Không nói gì hết chỉ hướng dẫn chị làm sao cho em sử dụng bình xịt, còn bảo chúng ta đi đến bệnh viện Lương Hòa.” Lý Viện Viện lại nói tiếp: “Nhưng giọng anh ta có chút nghiêm khắc, nói chuyện ngắn gọn, dứt khoát và nhanh chóng, bình thường anh ta cũng như vậy sao?”
Tề Chân cằn cắn đôi môi nhợt nhạt của mình, lắc đầu nói: “Anh ấy rất dịu dàng.”
Lý Viện Viện cảm thấy không thể tin tưởng, tính cách Chân Bảo siêu mềm mại, chưa bao giờ tức giận với ai, không có chuyện cô cảm thấy người khác xấu xa.
Tề Chân nhìn Lý Viện Viện: “Chị Viện, chị đang giận em hả?” Tề Chân lúc này giống như một con mèo mắt to cụp tai, râu rũ xuống, giật nhẹ ống tay áo cô ấy: “Nếu chồng em là nam thần trong lòng chị, chị có giận em không?”
Lý Viện Viện cảm thấy buồn cười: “Em muốn không yên với chị sao?”
Tề Chân áy náy, cảm thấy tội lỗi nên không nói chuyện nữa. Sau khi ngồi trên xe Lý Viện Viện mới nhớ lại giọng nói của người đàn ông trong cuộc trò chuyện với với cô, giọng nói trầm thấp từ tính, thật dễ nghe, nhưng vì nghe qua di động nên âm sắc sẽ có chút sai lệch.
Cô ấy không đem chuyện chồng của bạn cùng phòng ra để tám. Cô nhìn Tề Chân, sắc mặt dần dần hoảng sợ, lại suy nghĩ lại lần nữa, lẽ nào lại trùng hợp như vậy. Lý Viện Viện chưa từng đến bệnh Viện Lương Hoa nên ở trên xe tìm hiểu một về bệnh viện tư nhân này.
Bệnh viện tư nhân Lương Hòa thành lập vào đầu những năm 1930, tiền thân là bệnh viện St. Ives. Địa điểm tọa lạc đầu tiên là tại khu tô giới Pháp, sau năm 1957 thì dời đến…. Kéo xuống nữa thì nguồn gốc tên của bệnh viện là tên của con trai và con gái của người sáng lập. Sau này người con trai thừa kế bệnh viện, hiện tại cũng là một bác sĩ có danh tiếng trong giới tên Châu Bỉnh Hòa. Về phần người con gái hình như cũng không phải là người có danh tiếng nên không được nhắc đến nhiều.
Xem ra vẫn nên tin tưởng chồng của Tề Chân, tài xế lái xe rất chậm, bị hối vài lần thì liền dùng lời giải thích, nói là vì giờ cao điểm nên phải cẩn thận một chút. Ông ta còn mắng mỏ chiếc xe máy ở đâu chui ra, tìm đường c.h.ế.t sao….
……………..