Tề Chân: [ Anh định kiện cô ấy ngồi tù thật sao? ]
Dụ Cảnh Hàng trả lời: [ Chỉ cần em đồng ý thì có thể. ]
Tề Chân nghĩ rồi nói: [ Thật sự định như vậy sao? ]
Tề Chân cắn một miếng bánh mì, nghiêm túc gõ: [ Thực ra em cũng không bị ảnh hưởng gì từ fan kia. ]
Chồng: [ Sự nhân từ khoan dung của em chưa chắc đã nhận được cảm kích. ]
Tề Chân lại nói: [ Với em, em chỉ mong cô ta và em không có vấn đề gì thôi. ]
Dụ Cảnh Hàng hiểu ý của cô.
Không phải vì vô tư mới khoan dung, mà là vì tự ái.
Nếu thật sự kiện cô ta ngồi tù thì với tính cách của Chân Bảo, không thể nào không để ý đến, chuyện này sẽ là gánh nặng đối với cô.
Người đàn ông chỉ ừ một tiếng chứ không định nói sẽ làm thế nào.
Tề Chân biết công việc của anh bận rộn cho nên cũng không làm phiền anh quá nhiều.
Hôm nay cô cũng khai giảng rồi.
Tề Chân theo thói quen bước vào phòng học đúng giờ, lại phát hiện ra vị trí mình thích ngồi vẫn còn trống, nhưng trên đó có đặt một ly trà sữa và đồ ăn sáng, bên cạnh là một nam sinh cao to ngồi.
Có lẽ là có người ngồi rồi nên cô ngồi ra hàng phía sau.
Nam sinh cao to kia im lặng: "..."
Sau khi cô ngồi xuống, mấy bạn học ngồi bên cạnh nam sinh kia quay đầu nhìn anh ta, xô xô đẩy đẩy, pha lẫn tiếng cười đùa như tiếng kêu lợn rừng.
Tề Chân cũng không quá để ý, bởi vì cô đang vùi đầu tìm bút, tìm một lúc lâu vẫn chưa tìm thấy nên có hơi sốt ruột.
Học kỳ trước cô vẫn rất nghiêm túc, ngoại trừ lúc không ở trường học, những lúc đi học dù là ghi chép bài hay nghe giảng cũng đều rất nề nếp.
Mê Truyện Dịch
Không để ý đến chuyện bên ngoài, ngồi ở hàng ghế đầu tiên cố gắng nghe giảng bài, tuy có rất nhiều lúc như đi vào cõi thần tiên nhưng phong thái vẫn rất tốt.
Học kỳ này lại khác, sau khi có chồng rồi cô không có tâm trạng học tập, ngay cả bút cũng quên mang theo.
Cô đành nhờ bạn học bên cạnh giúp đỡ: "Bạn học à, bạn có thể cho mình mượn cây bút được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/an-hon-voi-anh-de/chuong-292.html.]
Mặt bạn học cùng bàn không hiểu sao phình ra như gan lợn, tay chân luống cuống lấy một lúc năm sáu cây bút trong cặp ra.
Tề Chân: "Cảm ơn bạn."
Hôm nay chỉ có một tiết, học xong cô liền đi ra từ cửa sau, giữa trưa Kinh Tử cũng về hỏi cô: "Hôm nay cậu đi học có gặp ai kỳ quái hay không?"
Tề Chân cắn ống hút sữa, lắc đầu như trống bỏi.
Kinh Tử thở dài một tiếng: "Cậu cũng quá ngốc nghếch rồi."
Kinh Tử nói: " Cậu có biết Hội trưởng hội học sinh của khoa chúng ta không? Cái người họ Đảng ấy."
Tề Chân từ từ lộ vẻ kinh ngạc.
Cô rất muốn khen ngợi người này thật sự rất đứng đắn nhưng vẫn chưa nói ra.
Kinh Tử đau đầu, chia một nửa lòng đỏ trứng cho cô.
Tề Chân bắt đầu gặm lòng đỏ trứng, ngón tay bóng loáng đầy mỡ.
Kinh Tử nói một cách gọn gàng dứt khoát: "Học trưởng kia muốn theo đuổi cậu đấy."
Bài đăng trên bbs đã bị xử một cách thảm sau khi công khai danh tính, hiện tại tất cả mọi người đều biết anh ta yêu thầm học muội.
Có lẽ nghe nói có người tặng cho cô vương miện kim cương màu hồng phấn nên học trưởng Đảng không nhịn được định công khai theo đuổi, đã gửi đi cho Lý Viện Viện và cô ấy hơn một trăm bao lì xì trên WeChat.
Nhưng các cô đều không nhận.
Tề Chân: "Không biết."
Kinh Tử: "Có lẽ anh ta có WeChat của cậu đấy?"
Tề Chân nghĩ rồi nói: "Có lẽ từng thêm bạn nhưng không biết nên mình đã từ chối."
Kinh Tử: "..."
Kinh Tử nói: "Nếu anh ta mà tỏ tình với cậu thì đừng có bị dọa sợ đến phát khóc đấy."
Tề Chân rất khéo léo nói: "Sẽ không đâu."
Từ nhỏ đến lớn cô cũng không ít lần bị tỏ tình rồi, thực ra cũng chẳng có gì. Nếu có ai đó tỏ tình với cô thì cứ lịch sự nói rõ ràng là được, không phải chuyện gì khiến người khác phải lo lắng.